9
“Anh đã đi đâu?”
Ánh mắt Giang Dực có chút lảng tránh:
“Có đồng nghiệp gặp chuyện, đi giúp.”
“Đồng nghiệp nào? Chị Lâm sao?”
Tôi lạnh lùng :
“Vì muốn bảo vệ người trong lòng, sợ bị lãnh đạo và khách hàng nhắm vào, nên chị ấy thà tự chuốc say còn hơn ra cái tên đó. Thật thiêng liêng, thật cao thượng, thật đáng thương, thật khiến người ta đau lòng, đúng không?”
Sắc mặt Giang Dực tái đi.
Nhưng rất nhanh sau đó, quay đầu đi:
“Không phải như em nghĩ. Tối qua Triệu Viễn cũng ở đó, cậu ấy có thể chứng, bọn chỉ lo chị ấy uống nhiều quá sẽ nôn mửa nguy hiểm, nên mới ở khách sạn trông chị ấy cả đêm.”
“Nhưng giữa bọn không có gì hết!”
“Đúng, bây giờ thì không có. Nhưng sau này thì sao? Giờ đã vì chị ấy mà thức trắng đêm, sau này còn có thể gì nữa? Chia tay? Hủy hôn?”
Giang Dực tôi như một kẻ điên.
“Tô Thường, em thật sự không có chút thấu hiểu nào sao?”
“Em sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ nuông chiều, điều này đều biết. Là trai em, đã cố gắng bao dung em đến mức tối đa.”
“Nhưng em không thể bắt người khác cũng phải chiều theo cảm của em. Chị Lâm chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, để có ngày hôm nay, chị ấy đã nỗ lực đến mức nào em có biết không?!”
“Nếu em cứ tiếp tục mấy lời vô lý này, nếu để người trong công ty nghe , em có biết chỉ cần một câu vu vơ cũng có thể hủy hoại sự nghiệp mà chị ấy vất vả dựng không?!”
“Thôi đi, với em cũng vô ích.”
Nói xong, Giang Dực cúi xuống đi giày.
“Anh đi đây, em tự lo cho mình đi.”
Chờ rời đi, tôi mới dần ngồi phịch xuống sofa.
Cảm dồn nén cả đêm cuối cùng cũng bùng nổ, tôi bật khóc không thành tiếng.
10
Nhưng tôi không ngờ rằng, chưa đến nửa ngày sau, tôi đã gặp lại Lâm Duệ.
Là ấy chủ tìm tôi.
Trước mắt tôi, ấy không còn vẻ thảm của đêm qua nữa, vẫn là lớp trang điểm hoàn hảo, vẫn lịch sự và tinh tế.
Thậm chí còn chu đáo gọi giúp tôi một ly cà phê Mandheling mà tôi thích nhất.
“Tô học muội, thật đường đột khi hẹn em ra thế này.”
Tôi không gì, chỉ lạnh lùng ấy.
Nhưng ấy dường như chẳng hề bận tâm đến thái độ lạnh nhạt của tôi, vẫn mỉm tiếp tục:
“Chuyện tối qua tôi cũng không ngờ lại thành ra thế này. Rất xin lỗi vì đã không kịp cản Triệu Viễn gọi điện cho Giang Dực.”
“Nhưng tôi cam đoan với em, tôi thực sự không có ý chen vào giữa hai người.”
“Tiểu Giang cũng chỉ vì muốn giúp đỡ đồng nghiệp nên mới ở khách sạn trông tôi cả đêm.”
“Tôi biết em rất ấy, và ấy cũng rất em.”
“Khi mới quen ấy, tôi đã nhận ra ấy là một người rất chăm chỉ.”
“Sau này tôi mới hiểu, lý do ấy cố gắng như là vì muốn bản thân đủ xứng đáng với em.”
“Nói thật, tôi thực sự rất ngưỡng mộ cảm của hai người.”
“Nhưng tôi không phải kẻ thứ ba, cũng không có ý định người thứ ba.”
“Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy cậu em này rất có tài, nên trong công việc mới quan tâm cậu ấy nhiều hơn một chút.”
“Hy vọng em có thể bỏ qua những nghi ngờ trong lòng, trân trọng mối quan hệ giữa hai người.”
“Nếu em thực sự thấy khó chịu, tôi có thể chủ rời khỏi dự án.”
Tới lúc này, tôi mới lên tiếng:
“Được thôi, chị rời đi đi. Đã thì phải giữ lời.”
Cô ấy dường như không ngờ tôi lại .
Nhưng rất nhanh, vẫn thoải mái mỉm :
“Tất nhiên, tôi thì .”
“Hy vọng sau khi tôi rời đi, hai người có thể hòa hợp lại, lâu dài bền vững.”
Chờ ấy rời đi, tôi như kiệt sức, ngồi phịch xuống ghế.
Ly Mandheling trước mắt chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Nhưng tôi không ngờ, chuyện khiến tôi ghê tởm hơn vẫn còn ở phía sau.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi phát hiện Giang Dực đang thu dọn hành lý.
Giọng tôi cứng nhắc hỏi :
“Anh đang gì ?”
Anh không thèm ngẩng đầu lên:
“Chị Lâm đã nộp đơn rút khỏi dự án.”
“Sau này, tôi sẽ rất bận, công việc của cả nhóm đều tăng lên.”
“Thế nên, tôi sẽ chuyển đến ký túc xá công ty một thời gian.”
Thu dọn xong, đứng dậy, không biểu cảm kéo hành lý đi.
“Tô Thường, như em mong muốn.”
“Chúng ta… hãy bình tĩnh lại một thời gian.”
11
Ngày thứ hai sau khi Giang Dực chuyển ra ngoài, trường chính thức khai giảng.
Giáo sư gọi tôi đến văn phòng.
“Lần này các trường đối tác trao đổi đều rất tốt, em thực sự nên cân nhắc lại.”
“Đây là một cơ hội tuyệt vời, sau khi tốt nghiệp còn có thể nhận bằng thạc sĩ kép.”
Chuyện này, từ cuối kỳ trước thầy đã từng đề cập với tôi.
Nhưng khi đó, vì Giang Dực, tôi đã khéo léo từ chối, rằng cần thời gian suy nghĩ.
Ban đầu định khai giảng xong sẽ từ chối luôn.
Nhưng bây giờ…
Tôi nhận lấy đơn đăng ký.
Bạn thân tôi thở dài, bất lực hỏi:
“Cậu thực sự muốn đi du học sao? Có nên với Giang Dực một tiếng không… Hai người còn định đính hôn vào dịp 1/5 mà?”
Nói thật, tôi cũng chưa chắc chắn.
Nhưng tôi cảm thấy, chuyện đính hôn, chắc chắn cần phải hoãn lại.
Nếu ấy thực sự tôi, chỉ một năm xa cách, hẳn là vẫn có thể chờ .
Đến khi tôi và thân ăn tối xong trở về.
Tình cờ ngang qua một quán ăn khuya ven đường, tôi thấy Triệu Viễn và Giang Dực.
Lúc này, mặt hơi đỏ, một tay chống đầu, có vẻ đã hơi say.
Triệu Viễn ngồi đối diện, không ngừng than thở:
“Cậu xem, chị Lâm có lỗi gì mà bị Tô Thường nhắm vào như thế?”
“Tớ biết Tô Thường giàu có, điều kiện tốt, cũng tốt với cậu.”
“Nhưng cậu thực sự nghĩ hai người hợp nhau sao?”
“Nói thật đi, chị Lâm đối xử với cậu không tốt à?”
Giang Dực chậm rãi lắc đầu, giọng có chút mơ hồ:
“Tớ… tớ không biết…”
“Không biết? Không biết thì để tớ cho mà nghe!”
Triệu Viễn nốc một ly rượu, dường như lấy hết can đảm, lớn tiếng :
“Ngay từ hơn một tháng trước, khi chị Lâm mới vào nhóm, chị ấy đã thích cậu rồi!”
“Khi đó Tô Thường còn đang nghỉ đông ở quê, chị ấy không biết cậu có , còn chủ hỏi tớ về cậu!”
“Nhưng ấy rộng lượng, biết tiến biết lùi!”
“Kể từ khi biết cậu và Tô Thường bên nhau, ấy chưa từng nhắc lại chuyện đó nữa!”
“Nhưng dù ấy không , tôi vẫn ra – ấy thật lòng với cậu, ấy chỉ muốn cậu tốt hơn, ngoài ra không có chút ý đồ nào khác!”
“Cậu xem, người ta biết suy nghĩ, biết giữ khoảng cách.”
“Còn cậu lại tiểu thư giàu có của mình xem?”
“Chị Lâm nhẫn nhịn như , thế mà ấy gì? Đẩy người ta ra khỏi dự án!”
“Cậu thấy hợp lý không? Cậu tự hỏi lương tâm xem, cậu đối xử với chị Lâm như có đáng không?”
Giang Dực lúc này đã gục đầu xuống bàn.
Trông như đã ngủ, mà cũng có vẻ chưa ngủ hẳn.
Rất lâu sau, mới lẩm bẩm như đang mơ:
“Nhưng tôi không thể… Tôi và Tô Thường đã bên nhau ba năm rồi.”
“Tôi có trách nhiệm với ấy, tôi không thể…”
“Khốn kiếp!”
Triệu Viễn vỗ mạnh xuống bàn, tức giận đứng dậy bỏ đi.
“Giang Dực, nếu cậu không chia tay, cả đời này tôi coi thường cậu!”
Tôi lặng lẽ Giang Dực vẫn gục đầu bất trên bàn.
Cho đến khi thân kéo nhẹ tay tôi.
“Thường Thường, cậu có muốn… đưa ấy về không?”
Tôi liếc chiếc túi đựng đơn đăng ký du học.
“Không cần.”
Bạn thấy sao?