Vừa bước một bước, cổ tay tôi bị kéo lại.
Thiệu Tinh Dã điên cuồng lôi tôi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Tôi bị ta ép sát vào tường, da chạm da, nhiệt độ nóng rực lan tỏa.
Tôi không dám lung tung.
Thiệu Tinh Dã cầm tay tôi, đặt lên ngực ta.
「Chị, chị thật sự không cảm nhận nhịp tim em đang đập rất nhanh sao?」
Lòng bàn tay tôi bị nhiệt độ của ta thiêu đốt, muốn rút ra bị giữ chặt.
「Em biết hết rồi.」
「Hôm đó chị vào thư phòng nhà em, mở tủ, chị đã rất sốc.」
「Sau đó chị lấy điện thoại ra, so sánh với một video.」
「Vì góc quay không rõ, nên em đã nhờ người phân tích. Kết quả vừa có hôm nay.」
「Người trong điện thoại của chị chính là em.」
「Vậy tại sao lại chạy?」
「Chị sợ em ăn thịt chị sao?」
「Rõ ràng chị cũng thích em, không phải sao? Nếu không, tại sao chị lại khóc?」
Từng câu từng chữ của ta đâm thẳng vào lòng tôi.
Giọng từ chất vấn, dần biến thành trách móc, rồi cuối cùng lại tủi thân.
「Em xấu hổ đến sao? Chị mới vội vàng chia tay?」
「Là do em không đủ đẹp trai, hay cơ bắp em không đủ hấp dẫn chị?」
Thiệu Tinh Dã càng càng mất nết, tay bắt đầu mò mẫm sau lưng tôi.
Tôi lập tức giơ tay tát nhẹ vào mặt ta.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tay tôi bị ta giữ lại.
Thiệu Tinh Dã khẽ, ánh mắt thâm trầm.
「Chị biết không? Lúc chị tát em, hương thơm của chị thoang thoảng len vào mũi em trước.」
「Sau đó mới đến cảm giác tê tê ngứa ngứa.」
Tôi vừa tức vừa buồn .
「Thiệu Tinh Dã, biến thái thật rồi!」
9
“Đúng , tôi chính là tên biến thái chị.”
Nằm trong vòng tay của Thiệu Tinh Dã, tôi cảm thấy an toàn đến kỳ lạ.
Khi ta thư giãn, cơ ngực mềm mại, tựa vào vô cùng thoải mái.
Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao ta lại thích tôi.
“Anh biết chúng ta chỉ là qua mạng thôi đúng không? Khi đó chúng ta còn chưa gặp nhau, tại sao lại chọn tôi ?”
Thiệu Tinh Dã nhanh chóng hôn chụt một cái lên má tôi.
“Vì chị ngốc.”
Thấy tôi không hiểu, ta lại tranh thủ hôn tôi mấy cái nữa.
“Bởi vì tài khoản của chị có xác thực công ty, mà công ty đó là của nhà tôi.
“Dù không biết tên thật của chị, tôi biết mức lương trung bình trong công ty đó khoảng 12 triệu.
“Vậy mà chị lại lấy một nửa tiền lương của mình để tặng tôi.
“Ngốc nghếch, nghèo nàn ham mê sắc đẹp như chị, thực sự hiếm thấy.”
Tôi lập tức bịt miệng ta lại, suýt nữa quên mất cái miệng cay nghiệt này.
“Thế còn kia? Anh không định quen ấy à?”
Thiệu Tinh Dã , cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi tôi.
“Tôi cố ý tìm người để chọc tức chị đấy, ai ngờ chị lại tức đến mức nghỉ việc luôn!”
Nói xong, ta lại hôn tôi mạnh hơn.
“Tức quá! Tôi phải hôn thêm vài cái để hạ hỏa!”
Tôi bật , đẩy mặt ta ra.
Đúng lúc đó, mẹ tôi đứng ngoài cửa gõ nhẹ.
“Tiểu Tuyết, bố con tỉnh rồi. Mẹ mang cơm vào viện, con và cậu ấy nhớ ăn trưa nhé.”
Mẹ rời đi.
Tôi lập tức ép Thiệu Tinh Dã cởi áo nhảy múa cho tôi xem.
Anh ta vừa cởi cúc áo, vừa khoe khoang.
“Chị, tôi còn mua nhiều phụ kiện đẹp lắm, sau này mặc hết cho chị xem nhé.”
Và thế là, chúng tôi chính thức ở bên nhau.
Một tối nọ, Thiệu Tinh Dã gửi cho tôi một đoạn tin nhắn dài.
Từng câu từng chữ đều kể về nỗi khổ bị cha mẹ giục cưới.
“Chị ơi, giúp em đối phó với bố mẹ một chút không?”
“Chị là danh chính ngôn thuận, họ chắc chắn sẽ thích chị.”
Thực ra tôi chưa định gặp phụ huynh sớm như .
Nhưng không chịu nổi chiêu nũng của ta, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ngày ra mắt, tôi cẩn thận đến studio trang điểm, sợ bản thân không đủ xứng tầm.
Nhưng tôi không ngờ, bố mẹ Thiệu Tinh Dã lại hiền hòa đến .
Vừa gặp mặt, mẹ ta đã đeo chiếc vòng ngọc gia truyền lên tay tôi.
“Tiểu Tuyết, con trai chỉ muốn lấy cháu, ngoài cháu ra không lấy ai khác.”
“Cô biết cháu học giỏi, lại hiếu thảo và hiểu chuyện.”
“A Dã nhà tính khí nóng nảy, quen tự do từ nhỏ. Nếu nó có gì không đúng, cháu cứ với .”
Bữa cơm trôi qua, tôi cũng hiểu rõ hơn về gia đình Thiệu Tinh Dã.
Tối về nhà, Thiệu Tinh Dã đi tắm.
Tôi chán quá liền mở điện thoại, vô thức đăng nhập lại tài khoản cũ.
Không ngờ, vừa vào giao diện tin nhắn, tôi sốc nặng.
Thiệu Tinh Dã đã gửi cho tôi hàng trăm tin nhắn.
Tất cả đều là van xin tôi bỏ chặn ta.
Lúc đầu năn nỉ, sau đó quyến rũ.
Tôi cẩn thận lưu lại từng bức ảnh và video ta gửi.
Mải mê xem, tôi không nhận ra Thiệu Tinh Dã đã nằm xuống cạnh mình từ lúc nào.
Đột nhiên, điện thoại bị giật mất.
Thiệu Tinh Dã lướt trang cá nhân của tôi, bị sốc nặng.
“Chị! Sao nhiều đàn ông ?!”
“Chị lén lút follow bao nhiêu sáu múi sau lưng tôi thế này?!”
“Trời ơi! Tôi chỉ là một con cá trong cả cái ao của chị sao?!”
Anh ta vừa hôn vừa cắn tay tôi, khiến tôi không ngừng.
“Anh ghen vớ vẩn quá đi.”
“Tôi chỉ tặng quà cho mỗi thôi, mấy người khác tôi có tiêu đồng nào đâu?”
Thiệu Tinh Dã ấn tôi nằm xuống, đôi mắt đầy nguy hiểm.
“Chị, tối nay giúp em một chuyện không?”
Anh ta quăng điện thoại sang một bên, ghé sát tôi, thì thầm.
“Để trừng chị, tối nay em tự chọn tư thế.”
Tôi lập tức bịt miệng ta, cắn vào nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh.
Thiệu Tinh Dã rên nhẹ, giọng trầm xuống.
“Cún con, quả nhiên chị là giống chó.”
Tôi giơ tay vỗ nhẹ lên mặt ta.
“Nói cho đàng hoàng, gọi chị đi.”
Anh ta ngoan ngoãn gọi.
“Chị ơi.”
Sau đó…
Tôi chỉ nhớ mình mệt đến mức ngủ quên.
[Ngoại truyện – Góc của Thiệu Tinh Dã]
Ngày biết Lục Tuyết chính là tôi, tôi vui không tả nổi.
Có lẽ ngay từ lần đầu gặp ấy, chúng tôi đã có duyên phận.
Mỗi lần đối đầu với ấy, tôi lại cố chọc tức.
Nhìn ấy giận đến đỏ mặt, tôi chỉ thấy đáng vô cùng.
Nhưng tôi đã có .
Một ngốc nghếch, nghèo nàn mê trai cực độ.
Tôi chưa từng gặp ai thành thật như ấy.
Nhưng cũng may, ấy không có tiền.
Nếu không, ấy sẽ mở nguyên một trang trại cá, chứ không chỉ có mình tôi trong đó.
Ví dụ như bây giờ…
Cô ấy chắc chắn đang trốn trong chăn, lén lút xem mấy gã cơ bắp khác.
Thế thì sao?
Vợ mình, chỉ có thể cưỡng chế thương mà thôi!
(HẾT.)
Bạn thấy sao?