7
Tôi không biết phải giải thích với Thiệu Tinh Dã thế nào, đành lạnh lùng lên tiếng.
「Sao thế? Mấy ngày không cãi nhau với tôi, sếp thấy khó chịu à?」
Anh ta khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống.
「Từ hôm rời khỏi nhà tôi, cứ tránh mặt tôi. Tại sao?」
Tôi không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa này, cau mày :
「Tổng giám đốc, tôi còn có việc, ơn tránh ra.」
Nhưng Thiệu Tinh Dã vẫn không nhúc nhích, chặn tôi ngay trong cầu thang thoát hiểm.
Lên cũng không , xuống cũng không xong.
「Cô đã lục tủ bàn việc của tôi đúng không?」
Tôi chột dạ:
「Đúng , trợ lý của bảo tôi tìm tài liệu.」
Ánh mắt Thiệu Tinh Dã sắc bén hơn.
「Cô đã thấy những thứ trong tủ tôi.」
Giọng điệu chắc nịch.
「Là chúng khiến nhớ ra điều gì?」
「Hay nghĩ tôi là một tên biến thái?」
Hương nước hoa thanh lạnh của ta phảng phất nơi chóp mũi tôi.
Cơ bụng và cơ ngực tôi từng ngày đêm mong nhớ, giờ đây lại gần ngay trước mặt.
Tôi cắn chặt môi, ngước lên Thiệu Tinh Dã.
「Sếp à, có biết đối xử với cấp dưới kiểu này không?」
Thiệu Tinh Dã thu tay lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi, như thể muốn thấu từng biểu cảm nhỏ nhất.
「Chị, là chị đúng không?」
Đôi mắt ta mang theo áp lực nặng nề, khí thế mạnh mẽ đến mức tôi không dám thẳng.
Bỗng dưng, tôi muốn hết tất cả với ta.
Vì một người đàn ông đẹp trai thế này, không thì đúng là lỗ to!
Nhưng đúng lúc tôi định mở miệng, điện thoại của Thiệu Tinh Dã reo lên.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia:
「Anh Thiệu, mẹ bảo em gọi về nhà ăn cơm. Khi nào tan ?」
「Em đang ở dưới công ty nè, xuống đón em nhé?」
Thiệu Tinh Dã khẽ đáp một tiếng, sau đó cúp máy.
Tiếp theo, ta lại quay sang tôi.
「Lục Tuyết, thật sự không có gì muốn với tôi à?」
Tôi định giải thích.
Nhưng cuộc điện thoại kia khiến tôi rút lui.
Tôi lắc đầu, nhạt.
「Sếp bận rộn như , đừng phí thời gian với tôi nữa.」
Giữa tôi và Thiệu Tinh Dã vốn dĩ không cùng một thế giới.
Gia đình tôi bình thường như bao người khác, dù có đến với nhau, bố mẹ ta chắc chắn cũng không chấp nhận.
Huống chi, nhà ta có biết chuyện con trai mình livestream gợi cảm như không?
Thiệu Tinh Dã im lặng gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt rồi bỏ đi.
Tôi như mất hết sức lực, ngã ngồi xuống bậc thang.
Điện thoại trong túi rung liên tục.
Là mẹ tôi gọi.
Giọng bà lo lắng, có chút nghẹn ngào:
「Tiểu Tuyết, bố con sáng nay xuống cầu thang thì bị ngã. Trước đó sức khỏe ông ấy vốn đã không tốt, may mà hàng xóm đưa vào viện kịp thời.」
「Bác sĩ đầu ông ấy bị tụ máu nhẹ, không nguy hiểm vẫn chưa tỉnh lại…」
Tôi lập tức trấn an mẹ, không chần chừ mà chạy nhanh xuống lầu.
Vừa ra khỏi cửa công ty, tôi trông thấy Thiệu Tinh Dã đang đứng đón một .
Cô đó rất xinh đẹp, ngọt ngào, đứng cạnh ta trông vô cùng xứng đôi.
Chắc chắn ai vào cũng sẽ khen là trai tài sắc.
Nhưng tôi không còn tâm trí để quan tâm nữa.
Bố tôi vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi vội vàng bắt xe đến bệnh viện.
Sau khi chuyện với bác sĩ, tôi mới biết bố tôi bị tụ máu nhẹ ở đầu, hôn mê tạm thời.
Không cần phẫu thuật, chỉ cần tĩnh dưỡng thì sẽ dần hồi phục.
Vì muốn chăm sóc bố mẹ tốt hơn.
Cũng vì muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Thiệu Tinh Dã.
Tôi lập tức gửi đơn xin nghỉ việc cho cấp trên.
Tối đó, mẹ thấy tôi có gì đó không ổn.
Bà nhẹ nhàng đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, giọng đầy dịu dàng.
「Tiểu Tuyết, mẹ không biết dạo này con đã trải qua chuyện gì. Nhưng mẹ cảm thấy… con không vui.」
「Bố mẹ đã tiết kiệm kha khá tiền, con không cần lo lắng về chuyện dưỡng già.」
「Điều bố mẹ mong muốn nhất chính là con hạnh phúc.」
「Dù có chuyện gì xảy ra, bố mẹ luôn ở phía sau ủng hộ con.」
Từ sau khi nghỉ việc, vì mẹ kiên quyết bắt tôi nghỉ ngơi, tôi trở thành một đứa chuyên ăn bám trong nhà.
Cho đến một tuần sau.
Hôm đó, mẹ đi chợ.
Nhưng khi trở về, bà dẫn theo một người đàn ông.
Tôi vẫn còn lười biếng trốn trong chăn, mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng.
Vừa kéo cửa ra, tôi liền đứng hình tại chỗ.
Dáng người này…
Nốt ruồi đỏ kia…
Trên ghế sofa, một gương mặt vô cùng quen thuộc đang ngồi đó.
8
「Sao lại ở đây?」
Tôi mở miệng, không phát ra tiếng.
Thiệu Tinh Dã nhướng mày tôi, ánh mắt như đang : “Bất ngờ chưa?”
Trong lúc tôi và ta đang trừng mắt nhau, mẹ tôi từ bếp bước ra.
Vừa thấy tôi thức dậy, bà kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, giọng đầy hứng khởi.
「Tiểu Tuyết, con không biết sáng nay mẹ gặp phải chuyện gì đâu!」
「Mẹ đi chợ mua xương hầm canh, kết quả bị một bà cụ chen ngang!」
「Mà bà ta còn ngang ngược lắm, mẹ chẳng cãi lại .」
「Rồi chẳng biết cậu trai này xuất hiện từ lúc nào, đứng giữa chợ chửi thẳng mặt bà ấy luôn!」
「Bà cụ đó còn tính lấy tuổi tác ra ép người khác nhường nhịn. Ai ngờ cậu này vừa thấy liền nằm lăn ra đất luôn!」
「Thực ra bà ta chưa hề đụng vào cậu ấy, đúng là phản xạ của người trẻ nhanh thật.」
「Bà ấy sợ bị vu oan đòi bồi thường, cuối cùng tự bỏ đi luôn.」
「Sau đó cậu ấy đang đi tìm người, mẹ thấy giữa trưa rồi mà vẫn chưa ăn cơm, nên tiện thể mời về nhà dùng bữa.」
Tôi há hốc mồm mẹ, nhất thời không biết nên gì.
「Mới gặp lần đầu mà mẹ đã dắt người ta về nhà rồi? Nhỡ đâu ta là người xấu thì sao?」
Tôi kéo mẹ qua một bên, lải nhải một tràng dài về kỹ năng phòng chống lừa đảo.
「Mẹ ơi, giờ có nhiều kẻ lừa đảo giả vờ người tốt lắm! Sau này đừng tùy tiện tin người lạ như nữa!」
Thiệu Tinh Dã nghe xong, mày nhíu lại, toàn thân tỏa ra một luồng khí u ám.
Anh ta ngước mắt tôi, giọng điệu đầy ai oán.
「Chị, lẽ nào em trông giống người xấu đến sao?」
Cuối cùng vẫn là mẹ tôi kịp thời đứng ra hòa giải, giúp bầu không khí bớt căng thẳng.
Bà vào bếp nấu cơm, chỉ còn tôi và Thiệu Tinh Dã mắt đối mắt trên ghế sô pha.
「Chị, chị thật sự không biết hôm nay em đến đây vì cái gì sao?」
Tôi lập tức bịt miệng Thiệu Tinh Dã, giả vờ ngây thơ.
「Chúng ta quen nhau à?」
「Anh đến tìm tôi, biết không? Không sợ ấy ghen sao?」
Thiệu Tinh Dã nghiến răng:
「Bạn tôi là ai, chị còn không biết?」
Tôi thật sự không biết.
Dù sao cũng không phải tôi, vì chúng tôi đã chia tay rồi.
「Là xinh đẹp tôi gặp dưới công ty hôm trước sao?」
Thiệu Tinh Dã cầm chén trà trên bàn, xoay xoay trong tay, giọng điệu đầy ẩn ý.
「Chị còn định giả vờ đến bao giờ?」
Tôi vờ như không hiểu, đứng dậy bỏ đi.
「Mẹ ơi, trưa nay định nấu gì thế? Để con phụ mẹ!」
Bạn thấy sao?