4
Tôi quay đầu lại, phát hiện Thiệu Tinh Dã không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh.
Anh ta hơi cúi xuống, ngón tay dài thon lướt dưới dòng nước, ánh nước khiến làn da ửng đỏ trông càng đẹp mắt.
Tôi vội dời ánh đi, cảm giác gò má nóng bừng mất kiểm soát.
Thiệu Tinh Dã chậm rãi quan sát tôi từ trên xuống dưới:
「Tôi biết tôi đẹp trai, lần nào gặp tôi cũng đỏ mặt thế này là sao?」
Tôi trừng mắt lườm ta:
「Sếp, tôi đỏ mặt là vì đang nhắn tin với trai đấy!」
「Anh miệng lưỡi độc địa như , thật có nào chịu nổi không?」
Thiệu Tinh Dã hừ lạnh, giọng điệu đầy khinh thường:
「Dù sao thì cũng không đến lượt đâu. Tôi khuyên nên tập trung vào công việc đi, công ty này không cần bình hoa di .」
Nói xong, ta lạnh lùng lướt qua tôi rồi rời đi.
Tôi tức đến mức dậm chân tại chỗ.
Bình hoa á? Tôi mà là bình hoa thì cũng là bình hoa có giá trị nhất!
Đang bực bội thì điện thoại trong túi tôi rung liên tục.
Mở ra xem, trai tôi đang gửi một loạt tin nhắn khóc lóc, kèm cả đống sticker mèo rưng rưng.
【Bà xã, em cảm thấy mình không còn trong sạch nữa…】
【Ở công ty có một nữ đồng nghiệp, cứ bằng ánh mắt si mê.】
【Có khi nào ấy thích không?】
【Anh biết mình có chút nhan sắc, chỉ bé con của thôi!】
【Bảo bối, em mới là vợ của !】
Tôi lên.
Một “mẹ cơ bắp” body khủng thế này, ngoài đời lại dính người như một cún nhỏ?
Sự đối lập này quá đáng rồi!
Tôi lập tức chuyển khoản nửa tháng lương cho ấy.
【Đừng buồn nữa, lấy tiền này mua vài bộ đồ hầu mặc cho em xem đi!】
Bên kia im lặng một lúc lâu.
Qua một hồi, tôi thấy thông báo tiền đã nhận.
Tôi thầm, quả nhiên như tôi đoán, dưới lớp vỏ “mẹ cơ bắp” này chắc chắn là một chàng sinh viên đại học đơn thuần và đáng .
Khi tôi quay lại phòng tiệc, đồng nghiệp đã bắt đầu chơi trò chơi uống rượu.
Trưởng phòng vừa thấy tôi liền kéo lại.
「Giờ đủ người rồi, chơi ‘Thật hay Thách’ nhé! Không muốn chơi thì uống một ly.」
Mọi người đều hứng thú, tôi cũng không tiện từ chối.
「Luật chơi là xoay chai theo thứ tự. Ai bị chỉ định sẽ chọn ‘Thật’ hoặc ‘Thách’. Lần tiếp theo, người đó sẽ xoay chai.」
「Được luôn!」
Thiệu Tinh Dã là sếp lớn nhất phòng, nên ta quyền xoay chai đầu tiên.
Tôi nhắm mắt cầu nguyện đừng quay trúng mình.
Với mức độ không ưa tôi của sếp, tôi còn chưa biết ta sẽ chỉnh tôi kiểu gì.
Nhưng số trời khó tránh.
Chai rượu xoay đúng một vòng rồi chỉ thẳng vào tôi.
Tôi mở mắt ra, đập ngay vào mặt là ánh đầy ẩn ý của Thiệu Tinh Dã.
Tôi nghiến răng: 「Tôi không chọn, tôi uống!」
Anh ta đích thân rót rượu đưa cho tôi, nhướng mày.
「Uống đi, cún con.」
Tôi dốc cả ly rượu, người nóng bừng lên ngay lập tức.
Đến lượt tôi xoay chai.
Chai chỉ vào một lập trình viên ít trong phòng.
Anh chàng đẩy gọng kính, nhỏ giọng : 「Tôi chọn ‘Thách’.」
Tôi nghĩ ngợi rồi :
「Vậy cậu chọn một người đàn ông trong phòng, cùng nhau nhảy một điệu đi!」
Vừa dứt lời, tôi cảm nhận ánh mắt Thiệu Tinh Dã dừng lại trên người mình vài giây.
Cậu lập trình viên quanh phòng, cuối cùng kéo trưởng phòng ra nhảy một bài.
Hai người phối hợp ngây ngô đến mức khiến cả phòng nghiêng ngả.
Qua vài vòng chơi, rượu vào càng nhiều, một số đồng nghiệp đã gục xuống bàn.
Tôi vẫn còn tỉnh, đầu óc bắt đầu lơ mơ, chỉ muốn ngủ một giấc.
Thiệu Tinh Dã vẫy tay gọi phục vụ tính tiền, sau đó nhờ vài đồng nghiệp còn tỉnh táo đưa mọi người về.
Tôi không say, nên định đi tàu điện ngầm về nhà, vừa đi vừa hóng gió.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình.
Không xa phía trước, một chiếc McLaren màu đen từ từ tiến lại gần.
Chiếc xe dừng ngay trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống, giọng quen thuộc vang lên.
「Lên xe đi, cún con.」
「Tôi đưa về.」
Chỉ mất đúng 0 giây để tôi đưa ra lựa chọn giữa việc đi tàu điện lạnh run hay ngồi xe sang ấm áp.
Tôi nhanh chóng mở cửa, ngồi vào ghế sau.
5
Tôi đọc địa chỉ xong thì im lặng ngồi trong xe, hiếm khi thấy Thiệu Tinh Dã cũng không kiếm chuyện với tôi.
Lén sang lần nữa, tôi phát hiện ta đã ngủ rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc ngủ trông ta bớt khó ưa hơn hẳn, thậm chí còn đẹp trai hơn nữa.
「Còn nữa?」
Giọng đột ngột vang lên, tôi lập tức dời mắt đi.
Tiếng khẽ vang lên bên cạnh.
「Cô biết không? Bạn tôi cũng rất thích tôi.」
「Nhìn mãi không chán, còn suốt ngày nhõng nhẽo đòi bám lấy tôi nữa.」
Tôi không chịu thua.
「Ồ, trai tôi cũng tôi lắm luôn. Chỉ cần tôi chậm trả lời tin nhắn một chút là mình mẩy ngay.」
Xuống xe, tôi thở hắt ra.
Hú hồn, suýt nữa lép vế trong màn đối đáp rồi!
Hôm sau, Thiệu Tinh Dã xuất ngoại bàn hợp đồng, cuộc chiến giữa chúng tôi cũng tạm thời gián đoạn.
Còn “cún con dính người” của tôi dường như cũng bước vào giai đoạn bận rộn với việc học.
Hai đứa chỉ tranh thủ trò chuyện khi rảnh, dù tôi cầu nhảy múa thế nào, ấy cũng chiều theo.
Vậy nên chúng tôi hẹn nhau, đợi lúc cả hai bớt bận thì sẽ gặp mặt.
Tôi, 26 năm độc thân chưa từng đương, lần này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chính là chân ái của đời tôi.
Nhìn đoạn tin nhắn, tôi cứ ngu mãi.
Sau những ngày trò chuyện, tôi phát hiện mình thích ấy thực sự.
「A Tuyết, sếp bảo cậu qua nhà ấy lấy tài liệu!」
Tôi chán nản ngẩng đầu lên, thấy trưởng phòng chạy đến.
「Tổng giám đốc tự mình gọi điện, xe đã đợi dưới lầu rồi.」
Tôi nghiến răng:
「Anh ta không có thư ký à?」
「Thư ký Vương và thư ký Lý đều đang bận, trợ lý đặc biệt cũng theo sếp đi công tác rồi.」
「Có lẽ sếp lớn nhớ cậu đặc biệt đấy, Lục Tuyết, cố mà tốt nhé, đây là cơ hội đấy.」
Trưởng phòng vỗ nhẹ vai tôi.
Tôi bĩu môi.
「Bảo với sếp đi! Tôi muốn tăng lương!」
Tôi mặc áo khoác, đi thang máy xuống tầng.
Vừa đi, tôi vừa nhắn tin than thở với trai.
【Bảo bối, biết không? Sếp em đúng là không có nhân tính!】
【Bắt một nhân viên nhỏ bé như em đi chân chạy việc!】
【Không hiểu mấy thư ký của ta ăn lương để gì nữa!】
Bạn trai nhắn lại ngay lập tức.
【Chị ơi, đi vất vả quá, hay là đừng nữa? Để em nuôi chị.】
Tôi , che miệng gõ lại.
【Vậy để em nuôi đi, em thấy nuôi cũng đơn giản mà.】
Anh trai chưa từng gặp mặt này quả thực rất dễ nuôi.
Mỗi tháng chỉ cần tôi chi một phần ba tiền lương, quan trọng nhất là ngoan ngoãn, còn biết nũng.
Xe chạy thẳng ra khỏi thành phố, tiến về khu biệt thự xa hoa ở ngoại ô.
Từng dãy biệt thự hiện ra trước mắt, tôi mà phát thèm đến chảy nước miếng.
Trên mạng lúc nào cũng có mấy người giàu than thở trầm cảm, chứ với dân văn phòng như tôi, giàu mà buồn cái gì chứ?
Nếu tôi giàu, tôi phải hẳn mười quản gia đẹp trai phục vụ mình!
Đáng tiếc, tôi không có tiền.
Chỉ có thể dùng nửa tháng lương để “nuôi” ông trai cơ bắp của mình.
Đến trước cửa nhà Thiệu Tinh Dã, quản gia đã đứng sẵn chờ tôi.
「Cô là Lục tiểu thư phải không? Thiếu gia vừa dặn qua.」
「Thư phòng ở tầng ba, tôi sẽ dẫn lên.」
Đi theo quản gia đến thư phòng, vừa bước vào, ông ấy đã lặng lẽ rời đi.
Tôi mở điện thoại, xem tin nhắn từ trợ lý tổng giám đốc.
Lần lượt kiểm tra từng tập tài liệu.
【Cô chắc chứ? Tài liệu của sếp ở nhà sao?】
Trợ lý nhắn lại.
【Boss bảo xem trong ngăn kéo dưới bàn việc.】
Tôi kéo ngăn kéo ra.
Ngay lập tức, một bộ đồ hầu đập thẳng vào mắt tôi.
6
Chuyện này… chuyện này… chuyện này…
Tôi chằm chằm vào bộ đồ hầu gần như không che nổi gì.
Lật xuống dưới, lại thấy thêm một đống phụ kiện:
Tai mèo, đuôi mèo, vòng cổ, xích eo, vòng ngực…
Càng lật càng thấy quen mắt.
Khoan đã, sao mấy thứ này trông giống hệt phụ kiện mà trai dấu của tôi từng đeo ?
Tôi vội lấy điện thoại, mở video ra so sánh.
Căn phòng trong video và căn phòng tôi đang đứng giống y hệt!
Tôi lập tức bịt miệng, đồng tử chấn .
Tiêu rồi! Thiệu Tinh Dã chính là trai online của tôi!
“Mẹ cơ bắp” của tôi chính là sếp tôi?!
Tôi run rẩy mở mấy ngăn kéo khác.
Bên trong toàn là đèn livestream và các thiết bị hỗ trợ quay hình.
Không dám nán lại thêm một giây nào, tôi vội vơ lấy tập tài liệu rồi chuồn nhanh nhất có thể.
Về đến công ty, tôi thất thần ngồi phịch xuống ghế.
Nghĩ đến cảnh tôi với sếp đối đầu gay gắt trong công ty.
Rồi lại nghĩ đến dáng vẻ nhõng nhẽo của ta khi nhắn tin với tôi.
Mặt tôi nóng bừng, không cách nào kiểm soát .
Tay run rẩy mở điện thoại, tôi nhắn tin cho trai online.
【Chúng ta chia tay đi!】
【Nghĩ kỹ rồi, em thấy hai đứa mình không hợp nhau.】
Nhắn xong, tôi thẳng tay block ta.
Nếu để Thiệu Tinh Dã biết tôi chính là “ ” của ta trên mạng, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ thảm cỡ nào.
Điều quan trọng nhất bây giờ là… rút lui kịp thời.
Không thì có khi tôi bị ta chơi cho mất việc luôn!
Chưa kể, với gia đình hào môn như Thiệu Tinh Dã, chắc chắn sẽ không chấp nhận một người như tôi.
Mà quan trọng hơn là, nhà ta có biết chuyện con trai mình livestream nóng bỏng thế này không?
Sau khi block trai, tôi không còn tâm trí việc.
Tìm đại cái cớ xin nghỉ nửa ngày, về nhà khóc một trận thật to.
Khó lắm mới gặp một người đúng gu như , thế mà lại là nghiệt duyên.
Tôi tắt điện thoại, cắt đứt toàn bộ liên lạc, ngồi một góc tự gặm nhấm bi thương.
Nhưng tay tôi lại không nhịn mà muốn mở điện thoại ra.
Muốn bỏ Thiệu Tinh Dã khỏi danh sách chặn, xem thử ta đã gì.
Tôi cố ép mình đừng nghĩ nữa!
Cách quên một người đàn ông tốt nhất, chính là tìm một người khác còn tốt hơn trong thời gian ngắn nhất!
Vừa mở tài khoản, tôi lập tức thấy hàng loạt tin nhắn từ Thiệu Tinh Dã.
【Chị ơi, sao đột nhiên đòi chia tay?】
【Em gì sai sao?】
【Chúng ta sắp gặp nhau rồi, chị thật sự không muốn gặp em sao?】
【Chị ơi, em xin chị, trả lời em một tin nhắn thôi cũng …】
Tôi lấy tay che mắt, run rẩy mở tài khoản phụ.
Tự ngược bản thân bằng cách lướt video của các nam streamer khác.
Nhưng thế nào đi nữa, cũng không ai khiến tim tôi rung .
Không nhịn , tôi mở album ảnh, cơ bụng của Thiệu Tinh Dã trong video mà liếm màn hình.
Tôi thật sự không biết, sau khi ta về nước, tôi sẽ đối mặt với ta thế nào.
Hôm sau, vừa ngồi xuống chỗ , đã nghe đồng nghiệp tám chuyện rôm rả.
「Mọi người biết chưa? Hôm qua sếp lớn vừa ký hợp đồng xong là lập tức bay về nước luôn đấy!」
「Nghe có chuyện gấp. Theo tin hành lang, có người thấy sếp trên máy bay còn khóc nữa cơ!」
「Anh ấy đẹp trai , có khi nào bị phụ nữ đá không? Trước đây ấy từng mình có mà…」
Tôi câm như hến, cúi đầu né tránh ánh mắt của mọi người.
Từ hôm đó, mỗi lần đến công ty, tôi đều hạn chế đi thang máy hết mức có thể.
Chỉ sợ vô đụng trúng Thiệu Tinh Dã.
Cho đến lần thứ n tôi leo lên tầng 18, tôi lại bắt gặp Thiệu Tinh Dã ở tầng 15.
Anh ta đứng ngay giữa lối đi, ánh mắt lo lắng tôi.
Chặn tôi lại, giọng trầm thấp.
「Cún con, tôi thấy dạo này có gì đó rất lạ.」
「Cô cứ né tránh tôi.」
「Tại sao?」
Bạn thấy sao?