Còn ta đến Hoa Kinh, ngoài việc báo thù Đào gia, một mục đích khác chính là giúp Sư Tố Thương đẩy hắn ta một phen.
Kiếp trước, ca ca bị vu oan thông địch phản quốc, đầu độc Trấn Nam vương. Nhưng kiếp này, Trấn Nam Vương phi ta đây đã rõ ràng rằng vương gia là “bệnh mất”, hơn nữa phu nhân của Vân Huy tướng quân chính là nghĩa nữ của lão vương phi, cái mũ này, bọn họ không còn cơ hội chụp lên đầu ca ca ta nữa.
Tuy nhiên, ta đã sắp xếp cho Thôi Trĩ và bè đảng của hắn một tội danh khác.
Chỉ chờ thời cơ.
Đêm đến, ta rửa sạch mệt mỏi, lặng lẽ đọc một cuốn sách.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng nhỏ, giống như có viên đá ném vào song cửa sổ.
Ta nghi hoặc mở cửa sổ ra, vừa cúi đầu, thấy Sư Tố Thương mỉm đứng giữa ánh trăng ngập tràn.
Ánh trăng như nước, hắn như khoác lên mình ánh sáng lạnh như băng tuyết mà đến. Lầu các ở Hoa kinh san sát, màn đêm u ám, còn hắn, chính là một thanh kiếm chém đứt màn đêm này.
Ta đột nhiên cảm thấy, những ngày nay bị hận thù và báo thù chiếm giữ tâm trí, khi thấy hắn trong một khắc này, bản thân đột nhiên thông suốt. Bởi vì hắn, ta lại có thể nhớ đến gió ấm ở Tây Nam, mặt nước trong veo, hoa nở bốn mùa và bầu trời xanh thẳm trong vắt.
Còn có những hộp điểm tâm hắn tự tay lại giả vờ là do đầu bếp .
“Sư Tố Thương” Lần đầu tiên ta gọi tên hắn, rõ ràng là đang hốc mắt lại đỏ hoe: “Chàng đến muộn quá.”
Hắn nhẹ nhàng trèo cửa sổ vào, đưa tay ôm ta vào lòng.
Xa nhau mấy tháng, hắn gầy đi nhiều. Ta ở kinh thành thực hiện một loạt hành đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, những chuyện hắn phải mưu tính còn khó hơn ta gấp trăm lần.
Ta ngẩng đầu hắn, muốn hỏi hắn mọi chuyện có thuận lợi không, có mệt hay không, có điều chưa kịp mở miệng, trong lòng đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại một trận gió đêm.
Ta giật mình tỉnh lại.
Thì ra là ngủ thiếp đi trên bàn.
Ngước mắt xung quanh, cửa sổ đóng chặt. Không có ánh trăng như nước, không có gió đêm thổi vào lòng.
Càng không có chàng thanh niên ánh mắt lấp lánh như sao kia.
Ta thở dài thất vọng, bỗng nhiên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân lại tiếc nuối vì không gặp hắn, không khỏi che mặt nóng ran, thầm mắng mình một tiếng.
Ta đúng là mệt mỏi đến hồ đồ rồi!
Thế ánh mắt dừng lại trên song cửa sổ, ta không thể không thừa nhận, ta rất mong đó không phải là giấc mơ.
9
Dựa vào ai để đẩy Thôi Trĩ một phen? Trong lòng ta có một ứng cử viên tuyệt vời, Đào Nguyên Thanh.
Cùng Đào Nguyên Thanh phu thê năm năm, ta cũng hiểu hắn phần nào.
Người này tự xưng là thâm , thực ra lại bạc bạc nghĩa, tham lam sắc đẹp danh lợi, là một ngụy quân tử mười phân vẹn mười.
Đào Tùng Xương và Tần Thục Nghi chỉ có một nhi tử độc nhất là hắn, hắn như tròng mắt, dốc hết tâm tư mở đường cho hắn. Đào Nguyên Thanh tự cho mình là thanh cao, ngoài miệng thì khinh thường cha mình kết bè phái mưu lợi riêng, rêu rao bản thân chỉ thích ngâm thơ đối, lưu luyến phong nguyệt. Kì thực bên trong cũng đi nịnh bợ Thôi Trĩ.
Chỉ là hắn tự cho mình là quân tử thanh cao, đương nhiên sẽ không giống Đào Tùng Xương dùng mọi thủ đoạn để luồn cúi. Điều hắn thích là theo Thôi Trĩ hẹn những thanh niên tài tuấn trong kinh thành, tổ chức những yến hội tao nhã ngắm hoa ngâm thơ.
Trong bữa tiệc lại vòng vo lấy lòng khen Thôi Trĩ minh thần võ như thế nào.
Cái miệng khéo léo này của hắn, không chỉ có thể dỗ nữ nhân vui vẻ, mà còn Thôi Trĩ rất thích.
Vì , ta cũng nên gặp Đào Nguyên Thanh một lần.
Bạn thấy sao?