Kiếp trước, đình viện Tuyên Dương Hầu phủ sâu như biển, ta bị giam cầm trong đó, thứ ta có thể lấy ra , chỉ có nhan sắc hiền thục đoan trang, sự dịu dàng cẩn thận, sự cảm kích biết điều của ta.
Kiếp này, ta đã sớm bị huyết hải thâm cừu năm xưa rèn thành đao, những thứ đó, đều trở thành chất độc tôi luyện trên lưỡi đao, giúp ta báo thù.
Thế nên, ta đích thân đến gặp Sư Tố Thương, để hắn thấy sự sắc bén của ta.
Vì , ta lại ngày đêm ở bên hắn, để hắn phát hiện ra sự mềm mại của ta.
Hoa hồng có gai, mới khiến người ta lòng.
Sư Tố Thương không sai, ta mưu cầu sâu xa, ngay cả bản thân cũng là quân cờ, huống chi là một Trấn Nam Vương?
Hắn ngẩn người hồi lâu, buồn: “Ta lại thấy, ta và ngươi có chút đồng bệnh tương liên. Có lẽ vì bản thân ta đầy bụng hận thù nên mới có thể thấu hận ý của ngươi.”
Ta im lặng.
“Thôi .” Hắn quay người: “Ta đoán người ngươi hận cũng ở Hoa Kinh. Ngươi có ân cứu ta, ta nguyện quân cờ của ngươi một lần.”
Ta rốt cuộc không nhịn , lên tiếng gọi hắn: “Vương gia, vạn sự cẩn thận.”
Một tiếng khẽ vui vẻ, tan biến trong gió đêm.
6
Đỗ Tri Tân đưa cho đơn thuốc giải, cơ thể Sư Tố Thương chỉ cần bồi dưỡng lại.
Hắn vẫn thường thường đến tìm Diệu Ý châm cứu, ai ngờ đúng vào lần cuối cùng, lại bị Lão Vương phi đột nhiên đến tặng đồ cưới cho Diệu Ý bắt gặp.
Chẳng ai ngờ Lão Vương phi lại đến vào đêm khuya. Diệu Ý đang chuẩn bị trong phòng, Sư Tố Thương thì chuyện với ta ở trong sân. Ai ngờ Lão Vương phi dẫn theo một đội thị nữ hùng hậu, đẩy cửa bước vào.
Vừa hay thấy Sư Tố Thương híp mắt cầm một miếng bánh sen đưa ta ăn.
Nhi tử nửa đêm ở trong viện của nghĩa nữ sắp thành hôn, còn trêu ghẹo nha hoàn của người ta, Lão Vương phi tức đến mức mặt mũi trắng bệch.
Thế thân phận y nữ của Diệu Ý và việc nàng chữa độc cho Sư Tố Thương tuyệt đối không thể tiết lộ, thế cấp bách, Sư Tố Thương đành phải thừa nhận mình đang “trêu ghẹo nha hoàn.”
Hắn quỳ xuống trình bày, rằng đã trót có ý với ta, vì ta sắp trở thành nha hoàn hồi môn rời khỏi Vương phủ, hắn tự khó kiềm chế nên mới bất chấp lễ giáo nam nữ đến tìm ta, có thể là thâm diễn sâu đến cực điểm.
“Ta đã rõ với A Tú, đời này không phải nàng thì không cưới! Phong tục Tây Nam ta không coi trọng môn đăng hộ đối, cưới vợ phải cưới nữ tử mình , sau này cả đời thương. A Tú chính là người ta , núi đao biển lửa, ta cũng phải cùng nàng đồng hành, bảo vệ nàng chu toàn!”
Lão vương phi chỉ thẳng vào trán hắn: “Ngươi thật muốn tức chết ta! Nếu ngươi thật lòng thích A Tú, có thể trực tiếp với ta, quang minh chính đại lễ hỏi có gì không tốt? Lại đi học theo mấy tên đăng đồ tử, hỏng thanh danh của nương nhà lành!”
Chỉ là sự việc đã đến nước này, Thái phi ngoài việc đánh hắn một trận gia pháp, cũng không còn cách nào khác.
Cứ như , ta trở thành Trấn Nam Vương phi.
Đêm tân hôn, Sư Tố Thương bước vào phòng, đứng yên trước mặt ta không vén khăn voan.
“Nàng có oán ta không?”
“A Tú không dám.”
Trên giấy hôn thú, tên ta là “Lý A Tú”.
Hắn khổ: “Chuyện xảy ra đột ngột, ta sợ mọi người hiểu lầm ta với Lý y nữ, hỏng duyên phận của nàng ấy và Tú Lâm. Là ta sơ suất phòng bị, liên lụy đến nàng.”
Ban đầu mọi chuyện đều là thế bắt buộc.
Nhưng nghe hắn , ta lại thấy đau nhói trong lòng, nhất thời không nên lời.
Hắn thấy ta không không rằng, khẽ thở dài: “Nàng yên tâm, ta sẽ không gì cả. Chúng ta chỉ cần diễn trước mặt người ngoài là một đôi phu thê ân ái. Chờ đến khi mọi chuyện thành công, ta sẽ trả lại tự do cho nàng, rồi đích thân chọn cho nàng một nhà chồng tốt.”
Bạn thấy sao?