Lại tỏ … Tôi hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
“Tôi… tôi cần thời gian.”
“Anh biết.”
Anh đứng dậy, chìa tay ra với tôi:
“Cứ từ từ, chờ .”
Tôi do dự một chút, rồi đặt tay vào lòng bàn tay .
Anh nhẹ nhàng kéo tôi đứng dậy — không buông tay ra ngay.
“Đi đưa thuốc thôi, ông Trương còn đang đợi.”
Anh nắm tay tôi một cách tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Ánh nắng len qua rèm cửa, rải thành những vệt sáng lấp lánh dưới sàn.
Tôi cúi đầu đôi tay đang đan chặt, tay rộng và ấm, trên đốt ngón vẫn còn vết đỏ do đánh Tần Dực để lại.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng hiểu ra —
Trọng sinh không chỉ cho tôi cơ hội chạy khỏi bi kịch, mà còn là lần nữa lựa chọn hạnh phúc.
14
Ba ngày sau khi Tần Dực rời làng, đội y tế huyện cũng kết thúc công tác phòng dịch.
Tôi đứng ở đầu làng, chiếc xe tải của đội rời đi, cuốn theo bụi đường mỗi lúc một xa.
Tần Dực ngồi ở đuôi xe, ánh mắt không rời khỏi tôi cho đến khi xe rẽ vào khúc cua, khuất dạng.
“Anh ta em như muốn ăn tươi nuốt sống.”
Hạ Thừa Châu chẳng biết từ đâu xuất hiện, đưa cho tôi một quả cà chua đã rửa sạch.
Tôi nhận lấy, cắn một miếng.
Vị chua chua ngọt ngọt tan ra nơi đầu lưỡi. “Anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu.”
“Em sợ à?”
“Không.”
Tôi lắc đầu. “Chỉ là không muốn liên lụy đến … và cả làng.”
Hạ Thừa Châu bật , bất ngờ đưa tay lau vết nước cà chua ở khoé miệng tôi:
“Chỉ mình ta thôi, còn chẳng qua nổi cửa ải bà nội .”
Ngón cái dừng lại bên môi tôi một giây rồi mới rút về.
Chỗ da vừa chạm phải như bốc cháy.
Tôi vờ như không để ý, cúi đầu tiếp tục ăn cà chua.
“À đúng rồi,” đổi chủ đề, “tuần sau huyện mở lớp ôn thi đại học, đã nhờ người ghi danh cho em.”
Tôi lập tức ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Không phải em vẫn muốn thi đại học à?”
Anh nhướn mày, “Anh thấy dưới gối em có quyển Toán ôn thi đại học, ghi đầy kín.”
Tôi đỏ bừng cả tai.
Thì ra chuyện đó cũng biết.
“Cảm ơn, …”
Tôi siết chặt vạt áo.
“Thành phần của em không tốt, xét lý lịch có khi…”
“Bà nội đã lên tiếng rồi.”
Anh nhẹ tênh như chuyện mua một bó rau.
“Chỉ cần em thi bằng thực lực là đủ.”
Tôi sững sờ .
Hoá ra các mối quan hệ của bà Hạ còn mạnh hơn tôi tưởng.
“Tại sao lại giúp em nhiều đến ?”
Dù có thích tôi, tất cả những điều này… tôi đâu biết phải báo đáp thế nào.
Lần này, Hạ Thừa Châu không né tránh.
Anh thẳng vào mắt tôi, giọng trầm thấp:
“Vì muốn thấy em bay thật xa, thật cao.”
Câu ấy như chiếc chìa khoá, khẽ mở cánh cửa nơi trái tim tôi đã khoá chặt bấy lâu.
Tôi ngượng ngùng nhỏ:
“Vậy thì… chúng ta cùng thi, cùng đậu Nếu cả hai đều đỗ đại học, em sẽ đồng ý với .”
“Cùng đậu cùng học đại học!”
Nghe tôi , Hạ Thừa Châu phấn khởi, móc tay hứa với tôi.
Tuy không thể tham gia lớp ôn vì bận công việc, tôi đi học, còn thì dùng tài liệu tôi chép tay về để tự ôn.
Tôi cẩn thận sắp xếp lại tập tài liệu, sau khi chép xong định mang đến đưa .
Không ngờ Hạ Thừa Châu báo lại với tôi:
Tần Dực đã lên huyện, tìm đến phòng tuyển sinh.
Toàn thân tôi lập tức căng cứng:
“Anh ta… đã gì?”
15
“Hiện vẫn chưa rõ.”
Hạ Thừa Châu nhíu mày, trấn an tôi:
“Nhưng bà đã cho người điều tra rồi. Mấy hôm nay em đừng đi đâu một mình, sẽ đưa đón em đi .”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng như phủ thêm một tầng u ám.
Tần Dực ở kiếp trước vốn đã giỏi lợi dụng quan hệ gia đình để chèn ép người khác, kiếp này càng tệ hơn.
Những ngày sau đó, Hạ Thừa Châu — gần như lúc nào cũng kề vai sát cánh với tôi.
Ban ngày chúng tôi cùng ra đồng, chiều đến giúp việc ở trạm y tế, buổi tối còn dành thời gian kèm tôi học toán.
“Bài hình học này phải thêm một đường phụ ở đây…”
Anh ngồi trong sân điểm tập kết, dùng nhánh cây vẽ lên nền đất.
Ánh đèn dầu mờ mờ chiếu lên gò má , nổi bật đường xương quai hàm sắc nét.
Tôi chằm chằm vào yết hầu chuyển mà ngẩn người, hoàn toàn không nghe lọt chữ nào.
“Nguyễn Tình?”
Anh giơ tay vẫy trước mặt tôi, “Hiểu bài chưa?”
“Hả?” Tôi giật mình hoàn hồn, “Hiểu rồi!”
Anh nheo mắt lại: “Vậy em nhắc lại vừa gì?”
Tôi ấp úng không trả lời .
Hạ Thừa Châu bỗng tiến sát lại gần, gần đến mức tôi có thể đếm từng sợi lông mi của :
“Bạn học Nguyễn Tình, học hành thì phải tập trung nhé.”
Mặt tôi đỏ bừng: “Ai cho lại gần chứ…”
“Anh sai rồi.”
Anh lùi lại một chút, trong mắt vẫn ánh lên vẻ tinh nghịch.
“Có điều… em đỏ mặt lên trông cũng đáng thật đấy.”
“Hạ Thừa Châu!!”
Tôi vốc một nắm đất ném .
Anh lớn tránh né, cả hai rượt đuổi vòng quanh sân như hai đứa trẻ, náo đến mức khiến Trương Hiểu Phân bên cạnh phải ló đầu ra khỏi cửa sổ:
“Ối chà, cảm vợ chồng son tốt thật nha.”
Cả tôi và Hạ Thừa Châu đồng thời cứng đờ.
Anh gãi đầu, hiếm khi lộ vẻ lúng túng: “À… trời cũng tối rồi, về trước đây.”
“Ừm.”
Tôi cúi đầu chằm chằm mũi giày mình. “Hẹn gặp lại.”
Anh bước vài bước lại quay lại:
“À phải rồi, ngày kia xin nghỉ để đưa em lên huyện học, nhớ chuẩn bị đồ ăn mang theo nhé.”
“Được.”
Tôi theo bóng lưng dần khuất trong đêm, đưa tay chạm lên gò má mình vẫn còn nóng bừng.
Cảm giác tim đập loạn nhịp như thế này…
Kiếp trước chưa từng có.
Ngày lớp ôn thi khai giảng, Hạ Thừa Châu đã đến đón tôi từ lúc trời còn chưa sáng.
Anh mượn xe lừa của làng, trên xe còn lót một lớp rơm khô.
“Lên đi.”
Anh vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh. “Đường xa, tiết kiệm sức chút.”
Tôi trèo lên ngồi cạnh .
Sương sớm vẫn chưa tan hết, không khí tràn ngập mùi cỏ non và hơi nước.
Xe lừa cọt kẹt lăn bánh, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
Không biết từ lúc nào, đầu tôi tựa vào vai .
Anh hơi cứng người, rồi thả lỏng, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để tôi nằm thoải mái hơn.
“Ngủ đi.”
Giọng khẽ khàng, Đến nơi gọi.”
Tôi mơ màng gật đầu, thiếp đi trong hơi ấm dịu dàng.“Nguyễn Tình! Tỉnh dậy đi!”
Tiếng gọi dồn dập khiến tôi bừng tỉnh.
Mở mắt ra, tôi thấy gương mặt Hạ Thừa Châu đầy căng thẳng.
Tôi theo ánh mắt — tim chợt trùng xuống.
Tần Dực đang đứng trước cổng trường cấp ba huyện, bên cạnh là mấy người đàn ông trung niên mặc áo bốn túi chỉnh tề.
Hắn ta cũng ở đó — rõ ràng đã canh giờ chờ chúng tôi đến.
Hạ Thừa Châu bật lạnh: “Ngồi vững nhé.”
Anh quất nhẹ dây cương, xe lừa lập tức tăng tốc phóng thẳng về phía cổng trường.
Nhìn thấy chúng tôi, mặt Tần Dực tối sầm.
“Tình Tình,” Hắn chặn xe lại, “Chúng ta chuyện một chút.”
“Không rảnh.” Tôi lạnh lùng đáp.
Tần Dực vẫn không buông tha: “Em biết đến đây vì chuyện gì.”
Ánh mắt hắn lướt qua nhóm đàn ông bên cạnh:
“Giới thiệu với em, đây là các lãnh đạo từ phòng tuyển sinh khu vực.”
Một người đàn ông bụng phệ bước lên phía trước:
“Đồng chí Nguyễn Tình phải không? Có người tố cáo thành phần gia đình có vấn đề. Chúng tôi cần xem xét lại tư cách dự thi đại học của .”
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.
Kiếp trước cũng là chiêu này — Tần Dực đã lợi dụng quan hệ gia đình để hủy tư cách trúng tuyển của tôi, buộc tôi phải sống bám vào ta.
“Vấn đề thành phần gì chứ?”
Hạ Thừa Châu nhảy xuống xe, chắn trước mặt tôi.
“Đồng chí Nguyễn Tình là trí thức trẻ hưởng ứng lời kêu gọi xuống nông thôn, lý lịch chính trị rõ ràng.”
“Đồng chí này,” Tần Dực gằn,“Chuyện của tổ chức, không đến lượt xen vào.”
Thấy hình bắt đầu căng thẳng, tôi kéo nhẹ tay áo Hạ Thừa Châu:
“Thôi, về đi…”
“Không .”
Anh đứng vững như núi, “Hôm nay nhất định phải vào lớp.”
Anh rút từ trong ngực ra một bức thư:
“Chính trị của đồng chí Nguyễn Tình do bà tôi — đồng chí Hạ Tú Lan trực tiếp bảo đảm.”
Mấy người ở phòng tuyển sinh lập tức biến sắc, liếc mắt trao đổi với nhau.
Tần Dực trợn mắt lá thư: “Sao có thể là người nhà họ Hạ…”
“Bác sĩ Tần,” Hạ Thừa Châu tiến thêm một bước, giọng trầm xuống, “Anh có muốn tôi ra chuyện bố biển thủ quỹ nghiên cứu không?”
Sắc mặt Tần Dực tái mét: “Anh… bậy!”
“Có phải bịa không, để Ủy ban Kỷ luật điều tra là biết ngay.”
Hạ Thừa Châu vỗ vai hắn một cái, lực mạnh đến nỗi hắn lảo đảo:
“Giờ thì, tránh đường chưa?”
Tần Dực trừng trừng tôi, ánh mắt tràn đầy uất hận và tức giận.
Bạn thấy sao?