Mỗi Lá Thư Là [...] – Chương 1

Thái tử bắc kinh là người đứng đầu lớp.

Để khiến ấy dạy kèm cho tôi, tôi ngày nào cũng viết thư để tán tỉnh .

Anh không kiên nhẫn, miễn cưỡng đồng ý dạy kèm suốt ngày giữ khuôn mặt lạnh lùng, rằng không nghĩ đến chuyện đương.

Tôi vui như mở hội trong lòng, dạy miễn phí đúng là sướng thật.

Lên đại học, tôi cam kết với , tuyệt đối sẽ không phiền nữa.

Quay người đi, tôi dẫn trai mới đến buổi họp lớp, để khỏi bận tâm.

Anh uống cạn một ly rượu, tôi mà ánh mắt đáng sợ:

“Em, lại dám à?”

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong một nơi xa lạ, chân còn bị xích.

Tôi chìm vào suy nghĩ sâu sắc…

1

Lại trượt khỏi top 100 của lớp.

Muốn vào thanh hoa hay bắc đại, ít nhất phải nằm trong top 100.

Muốn tự do chọn ngành, điểm phải cao hơn nữa.

Tôi đã chán nản lắm rồi.

Vậy mà bè xung quanh cứ bàn tán:

“Ưow, lại là Phó Trọng Kinh đứng đầu!”

“Anh ấy sao giỏi thế, ngày nào cũng bận thi đấu mà vẫn không tụt lại bài học.”

“Thiên tài mà, cái gì cũng xuất sắc.”

“Ông trời rốt cuộc đóng mất cánh cửa nào của ấy chưa?”

Tôi nhíu mày, vào bảng xếp hạng.

Quả nhiên, đứng đầu vẫn là Phó Trọng Kinh.

Người này đúng là nhân vật đình đám trong trường.

Ban đầu, gia thế của đã là chủ đề nóng hổi.

Người ta gọi là “thái tử bắc kinh”.

Lý do là xe đưa đón luôn có người mặc quân phục đi cùng.

Tất nhiên, trường tôi có rất nhiều “con ông cháu cha”.

Nhưng giữa họ, tất cả đều phải theo sự dẫn dắt của .

Sau đó là nhờ thành tích học tập xuất sắc.

Anh chơi các cuộc thi như đang chơi game.

Đặc biệt là thường xuyên không có mặt ở trường.

2

Tôi cũng từng gặp vài lần.

Phải rất đẹp trai.

Kiểu lạnh lùng, cao ngạo.

Đôi mắt phượng lúc nào cũng lạnh nhạt, xa cách.

Tôi bận học cả ngày, chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi lung tung.

Hơn nữa, bên cạnh tranh lớn lắm.

Nghe , chỉ cần vắng vài ngày, thư đã đủ để nhét đầy ngăn bàn.

Tôi không muốn tự chuốc phiền.

Nhưng, bây giờ.

Nhìn tên viết trên giấy đỏ bằng chữ đen.

Tôi mím môi.

Vì điểm số, tôi đã cố gắng rất nhiều.

Tôi không tin, mình đã nỗ lực đến thế mà không tìm người giỏi để kèm cặp!

3

Nói là .

Tôi cũng viết một lá thư , chuẩn bị gửi .

Nhưng tôi sẽ không để vào ngăn bàn đâu.

Vận may của tôi khá tốt.

Sáng thứ hai, trong giờ thể dục giữa giờ, ấy cũng xuất hiện.

Vì là mùa thu, mặc áo hoodie bên trong đồng phục, đội mũ, khuôn mặt lạnh tanh.

Một vẻ ngoài rõ ràng là “người lạ đừng lại gần”.

Lớp tôi và lớp ấy đứng sát nhau.

Khi giờ thể dục kết thúc, trong lúc mọi người đang lộn xộn, thân đẩy tôi một cái.

Tôi lao thẳng vào lòng ấy.

4

Anh ấy rõ ràng khẽ tặc lưỡi.

Nhíu mày, trông hơi khó chịu.

Tôi lập tức cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ xin lỗi: “xin lỗi .”

Anh ấy đẩy tôi ra, lạnh nhạt đáp một tiếng “ừm”.

Sau đó quay đi mất.

Thư chưa kịp gửi.

Nhưng tôi nghĩ, hừm.

Tôi cần thay đổi chiến thuật.

Thế là, tôi đi phòng y tế mua một tuýp thuốc bôi.

Trong giờ nghỉ, tôi đến trước cửa lớp .

Chuẩn bị đưa cho .

Kết quả, cũng khá “dứt khoát”.

Nghe ai đó có người tìm.

Anh liếc ra cửa, rõ ràng là không kiên nhẫn, sau đó ra hiệu tôi vào .

5

Tôi vội vàng bước vào, lí nhí : “sáng nay tôi lỡ va vào , mua cho ít thuốc.”

Mấy người nam bên cạnh lên.

Tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Anh đáp một tiếng “ừm”.

Tôi lập tức chạy đi.

Da mặt vẫn chưa đủ dày.

Vẫn nghe thấy mấy người kia trêu: “ồ, không phải gửi thư à?”

“Phó thiếu đúng là cái gì cũng nhận .”

Ngày hôm sau, trong giờ thể dục, tôi lấy hết can đảm hỏi: “phó học, đỡ chưa?”

Anh liếc tôi: “ là ai?”

“Tôi… tôi hôm qua đụng vào , tôi là Hà Lan Chi, lớp 16.”

Anh không đáp lại nữa.

6

Trước khi kết thúc giờ thể dục, tôi hỏi: “Phó học, tôi mời ăn kem không, coi như xin lỗi?”

Người bên hội học sinh ở phía sau : “lớp 16 chuyện, trừ một điểm.”

Tôi trợn mắt , định lên tiếng cãi lại.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi bỏ.

Chỗ đứng này cũng là tôi mặt dày tranh .

Trừ thì trừ.

Nhưng Phó Trọng Kinh dường như .

Khi tiếng hô giải tán vang lên, tôi lập tức nắm lấy cổ tay , gấp gáp : “đi, chúng ta tranh thủ mua kem.”

Bình thường, giờ tan học, mọi người đổ xô ra, hoặc về lớp, hoặc đến siêu thị.

Nói chung người rất đông.

7

Vào những lúc hỗn loạn thế này, chắc chắn chẳng ai kịp từ chối.

Tôi kéo Phó Trọng Kinh đi.

Tôi thấy cũng khá lãng mạn.

Nghĩ xem, ai có thể chạy cùng Phó thiếu trong khuôn viên trường cơ chứ?

Dù thành tích học của tôi không xuất sắc, tôi có nhiều chiêu trò mà.

Chọn hai cây kem, chúng tôi chen ra khỏi siêu thị.

Tôi toe toét đưa cây kem cho .

Định bụng cùng về lại tòa giảng dạy, nhân tiện thắt chặt mối quan hệ.

Nhưng đám của cũng đủng đỉnh đến siêu thị.

Thấy chúng tôi đứng ở cửa, bọn họ đầy ẩn ý.

Tôi vội : “tôi đi trước nhé.”

8

Tôi lặp lại chiêu này thêm mấy lần.

Lần nào cũng kéo đi siêu thị mua đồ ăn.

Lần nào cũng không cho thời gian từ chối.

Xem ra, là kiểu người không chủ , cũng chẳng từ chối.

Khi tôi đang tìm một cơ hội để thích ấy.

ồ, vừa hay, lại biến mất khỏi trường cả tuần.

Mỗi ngày đội hình lớp thiếu mất một người.

Tôi nghĩ, đúng lúc rồi, chờ quay lại, tôi sẽ rằng khi vắng mặt, tôi như mất hồn, lúc đó mới nhận ra mình đã thích .

9

Tôi đã cố gắng học hành chăm chỉ suốt một tuần.

Thứ hai, Phó Trọng Kinh quay lại trường.

Như thường lệ, tôi kéo chạy đi.

Nhưng lần này tôi không kéo đi siêu thị.

Mà là đến khu rừng nhỏ “tai tiếng” nhất trong trường.

Khu rừng nhỏ này có biệt danh “tai tiếng”.

Lý do cũng đơn giản.

Nhiều cặp đôi vào đây để… hôn nhau.

Đặc biệt là buổi tối.

, nơi này từng là địa điểm tuần tra trọng điểm của bảo vệ.

Tuy nhiên, ban ngày thì bình thường hơn nhiều.

10

Anh nhíu mày: “đến đây gì?”

Tôi thở hổn hển, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Nghĩ đến việc vì điểm số của mình.

Hy sinh một chút cũng không sao.

tôi : “Phó học, vắng mặt cả tuần, tôi… tôi cảm thấy trái tim mình… như thiếu mất một mảnh, thật sự đấy.”

Đồng tử hơi giãn ra.

Tôi thẳng vào mắt , từng chữ một : “tôi thích !”

Thấy không phản ứng.

Tôi lặp lại một lần nữa, “tôi thích .”

Cuối cùng, để thể hiện rõ tấm lòng, tôi nắm lấy tay , đặt lên ngực mình!

Đồng tử mở to hơn nữa.

Chết tiệt!

Đặt nhầm chỗ rồi!

Tôi vội dịch tay sang một bên.

11

Đang định giải thích, tôi không có ý đó, thì tiếng hét như sấm của bảo vệ vang lên: “hai đứa lớp nào đấy! đang cái gì!”

Tôi kinh hãi bảo vệ ngày càng tiến gần.

Còn chưa kịp phản ứng.

Phó Trọng Kinh đã nắm tay tôi kéo chạy đi.

Thật lãng mạn.

Tôi không nhịn nghĩ thầm.

Chắc chắn là thành công rồi.

Khi hòa vào đám đông, buông tay tôi ra.

Tôi lập tức định nắm tay lần nữa.

Nhưng nhanh chóng gạt tay tôi ra.

Tôi tiến lại gần : “tôi thích .”

Anh cũng tiến lại gần tôi, thì thầm vào tai: “cút.”

Rồi quay lưng bước đi, không thèm ngoảnh lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...