Mối Hận Nhẫm Lẫn – Chương 2

4.

Hoàng hôn buông xuống, tôi tỉnh dậy từ trên giường.

Ngẫm nghĩ một lát, tôi mới nhớ ra, hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ.

Tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi bước xuống giường, mở cửa ra. 

Ánh sáng vàng cam của buổi chiều tà chia căn nhà thành hai nửa rõ rệt.

Một bên ánh nắng ấm áp, một bên bóng tối lạnh lẽo.

Thẩm Hoài Cẩn mặc bộ đồ ở nhà, ngồi trên sofa, tay lật giở những bức ảnh cũ của chúng tôi.

Trong bức ảnh, tôi đang nép sát vào cánh tay của hắn, nụ rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc.

Thẩm Hoài Cẩn cúi đầu, ánh mắt ôn nhu như dòng suối dịu dàng.

Có lẽ đó là ảnh chụp từ năm, sáu năm trước.

Nghe tiếng , hắn quay lại tôi. 

Đôi mắt từng ngập tràn dịu dàng giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng xa cách.

“Em biết hôm nay là ngày gì, đúng không?”

Hắn hỏi.

Giọng tôi khàn đặc, “Em biết.”

Thẩm Hoài Cẩn đứng lên, “Mặc đồ đi, tôi đưa em đến đó.”

Khu nghĩa trang này chôn cất rất nhiều người.

Trong đó có ba mẹ tôi, và… ba của Thẩm Hoài Cẩn.

Khi Thẩm Hoài Cẩn cho người xây lại bia mộ, hắn đã cố để họ nằm gần nhau.

Để mỗi lần tôi đến viếng mộ, đều phải nhớ rằng, ba của Thẩm Hoài Cẩn đã ch/ết vì ai.

Tôi ngồi xuống trước bia mộ của Thẩm, đặt một bó cúc nhỏ lên đó, khẽ :

“Chú, cháu xin lỗi…”

Ánh mắt của trong tấm ảnh vẫn hiền hậu như ngày nào.

Chú từng ân cần với tôi: “Hoài Cẩn nhà , giao cho cháu đấy.”

Tôi từng nghĩ rằng, chúng tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Nhưng ba năm trước, vào ngày tôi và Thẩm Hoài Cẩn vừa đăng kí kết hôn, ba mẹ tôi cùng Thẩm đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Chị họ tôi, Tiểu Cầm, bị chấn thương đầu, hôn mê đến giờ.

Người cầm lái, chính là ba tôi.

Kể từ đó, cuộc sống bình yên, hạnh phúc của tôi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi bia mộ của ba mẹ, lòng đầy phân vân.

“Thế nào? Tiếc vì không thể viếng kẻ ra mọi tội lỗi sao?”

Giọng Thẩm Hoài Cẩn còn lạnh lẽo hơn mọi khi.

Hắn từng rõ với tôi: “Nếu em không có lương tâm, thì cứ đến trước mặt ba tôi mà thắp hương cho ba mẹ em.”

“Tôi muốn nhổ cỏ quanh mộ họ một chút…”

Thẩm Hoài Cẩn im lặng một lát, rồi : “Được.”

Tim tôi khẽ run lên, lí nhí cảm ơn: “Cảm ơn …”

Gió xuân đầu mùa se lạnh, cơn cảm khiến tôi thở dốc, như không thể lấy đủ không khí.

Tôi gần như chạy nhanh đến mộ ba mẹ, định vài lời.

Nhưng bất chợt, Thẩm Hoài Cẩn từ phía sau ôm lấy tôi.

Tư thế của hắn thân mật đến mức quá đáng.

Hắn khẽ , về phía bia mộ, :

“Chú, dì con đưa A Huyền đến thăm hai người rồi.”

Cơ thể tôi cứng đờ.

Đã lâu lắm rồi, hắn không chuyện với tôi bằng giọng điệu như .

Nhưng ngay sau đó, hắn cúi sát bên tai tôi, giọng thì thầm:

“Muốn để họ thấy chúng ta nhau đến mức nào không?”

Một tiếng "ong" vang lên trong đầu tôi, mặt tái nhợt không còn chút máu.

Hắn ta điên rồi sao?

Thẩm Hoài Cẩn tháo cúc áo trên cùng của tôi, trong ánh mắt ngập tràn hận thù.

“Ngoan, đặt tay lên bia mộ của họ.”

Tôi vùng vẫy, cảm giác nhục nhã như cơn sóng dữ, dồn dập ập đến.

“Cầu xin … đừng …”

Hắn ta phớt lờ lời cầu xin của tôi, từng nụ hôn lạnh lẽo như băng rơi xuống tai tôi.

Tôi ép mình dựa vào bia mộ, cuối cùng bật khóc nức nở:

“Xin lỗi… em không viếng nữa… Đừng đối xử với em như …”

Thẩm Hoài Cẩn cuối cùng cũng dừng lại, hỏi:

“Em xin lỗi ai?”

“Chú Thẩm… cháu xin lỗi…”

Tôi gắng hết sức để thốt ra câu đó, trước khi mọi thứ trước mắt tối sầm lại, tôi khuỵu xuống đất.

5.

Hoàng hôn dần buông, tôi tỉnh dậy, không phải trên giường, mà là trong phòng bệnh trắng toát.

Bên cạnh giường, bác sĩ đang đứng chuyện với Thẩm Hoài Cẩn, ánh mắt chuyên nghiệp không giấu nổi sự nghiêm trọng.

“Gãy xương bánh chè, cần luyện tập phục hồi lâu dài, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khả năng đi lại.”

“Được, tiền không phải vấn đề, dùng phương pháp điều trị tốt nhất,” hắn đáp dứt khoát.

“Ngài Thẩm yên tâm.”

Cơn đau nơi đầu gối không ngừng cào xé sự tỉnh táo của tôi.

Thật xui xẻo, lúc ngất đi, tôi lại quỳ ngay lên mép một viên đá sắc nhọn.

Ánh mắt tôi dán chặt vào trần nhà, đầu óc mơ hồ.

Thú thật, đến nước này, tôi không biết rằng, ch/ết đi liệu có phải là cách tốt hơn, hay tiếp tục sống để chịu đựng nỗi thống khổ.

Một bàn tay lành lạnh chạm vào trán tôi, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ rối bời.

Tôi từ từ quay đầu lại, bắt gặp gương mặt của Thẩm Hoài Cẩn.

Theo bản năng, tôi khẽ né tránh, không thoát .

Giọng hắn hiếm khi dịu dàng:

“A Huyền, em vẫn đang sốt, lát nữa uống thuốc đi.”

Tôi trốn trong chăn, rất lâu sau mới thì thầm:

“Chúng ta ly hôn không?”

Thẩm Hoài Cẩn thoáng khựng lại, bàn tay đang vuốt tóc tôi dừng lại, giọng trầm thấp:

“Không , A Huyền. Đừng bao giờ nghĩ đến điều đó. Cả đời này, đến ch/ết tôi cũng không buông tha em.”

Có lẽ do cơ thể suy kiệt, cả trong giấc mơ, tôi cũng không tìm thấy chút bình yên nào.

Khi gia đình xảy ra chuyện, họ là người duy nhất tôi có thể tìm đến.

Chú ấy : “Ba cháu… là người tai nạn. Vụ đó đã cướp đi mạng sống của ba Thẩm Hoài Cẩn, chị Tiểu Cầm của cháu giờ vẫn đang cấp cứu. A Huyền, cháu phải nghĩ xem, sau này phải sao.”

Ngày đó, Thẩm Hoài Cẩn bước ra từ nhà xác, gương mặt không chút cảm .

“Hoài Cẩn…”

Tôi đưa tay chạm vào hắn, chỉ đổi lại một câu lạnh lùng:

“Đừng chạm vào tôi.”

Ngữ điệu đầy chán ghét ấy, cả đời này tôi không bao giờ quên.

Sau tai nạn, những biến chứng do phẫu thuật mang lại khiến tôi chịu không ít đau đớn.

Thẩm Hoài Cẩn thường đứng bên cửa sổ, kẹp một điếu thuốc lá chưa đốt, bình thản tôi gầy rộc đi từng chút một.

Bác sĩ bảo tôi bị thiếu máu.

Hắn không tiếc thuốc bổ hay đồ ăn, tôi chẳng thể nuốt nổi.

Trong những bữa ăn, tiếng chuông điện thoại của Hứa Lạc trở thành điều quen thuộc.

Dù vì bất an hay cố khiêu khích, ta đều gọi vào đúng giờ ba bữa.

Thẩm Hoài Cẩn nhận điện thoại, vừa ngồi bên cạnh tôi, vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa đồng ý lời hẹn cưỡi ngựa với ta tuần tới.

Thật ra, tôi không hiểu hắn đang nghĩ gì.

Tại sao không kết thúc tất cả?

Hay vì nỗi đau mất đi người thân nhất, hắn cần một người gánh chịu cùng, và tôi chính là người đó.

Hai tháng sau, tôi xuất viện.

Suốt thời gian dài bị giam trong phòng bệnh, làn da tôi trở nên trắng bệch đến bất thường.

Chân tôi vẫn cần thêm thời gian phục hồi.

Tôi "ban tặng" một chiếc xe lăn điện.

Thẩm Hoài Cẩn lại trở về với cuộc sống bận rộn của mình, như cố sỉ nhục tôi.

Tin tức ngày hôm nay, các mặt báo liên tục xuất hiện những tin đồn về hắn và Hứa Lạc.

Tôi màn hình lớn trong hành lang bệnh viện, thất thần.

Tiếng y tá kéo tôi về thực tại.

“Cô Giang, có thể vào thăm rồi.”

“Cảm ơn.”

Tôi xoay bánh xe lăn, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Rèm cửa chặn ánh sáng, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Dì đứng bên cửa sổ, khẽ liếc tôi, rồi lại tiếp tục đan áo len cho Tiểu Cầm.

Tôi đến bên chị họ, nắm lấy tay chị, nhẹ nhàng :

“Chị, em đến thăm chị đây.”

Ngày xưa, chị họ là người thương tôi nhất.

Có đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp, chị luôn dành cho tôi trước.

Chị là người mà tôi có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ.

, suốt những năm qua, tôi chưa từng từ chối bất cứ cầu nào của dì.

Tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên, tôi cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay chị, mắt cay xè.

Muốn gì đó, dường như chẳng có gì mới mẻ để kể.

“Hết giờ rồi,” dì buông áo len, thúc giục với vẻ không kiên nhẫn.

Ngay khi chuẩn bị rút tay lại, tôi bất chợt khựng lại.

“Ba mươi phút thôi, đừng quá đáng.”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu dì, lắp bắp :

“Chị… chị hình như… vừa đậy…”

“Động đậy?”

Tôi nuốt khan, khó tin chằm chằm ngón tay đang bị tôi nắm chặt, nín thở chờ đợi.

Mặt dì lập tức thay đổi, niềm vui sướng thoáng qua, bà lao ra khỏi phòng, hét lớn:

“Bác sĩ, con tôi tỉnh rồi!”

Trong phòng chỉ còn lại tôi và chị họ.

Một tia sáng vô rơi trên hàng mi của chị, khẽ run rẩy vài lần, rồi chị mở mắt.

Tôi kích đến mức năng lộn xộn:

“Chị Cầm… em… em…”

Ánh mắt chị chậm rãi dừng lại trên gương mặt tôi, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt chị.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...