Mối Đe Dọa Từ [...] – Chương 5

Tôi uống xong nước, cuối cùng cũng có thể chuyện.

“A Duyên…”

Anh khẽ bĩu môi bất lực.

“Anh biết, em không thích đụng đến máu me chóc. Nhưng hắn ta dám với em, thật sự không nuốt nổi cục tức này.”

“Ninh Ninh, về nước A với đi, sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Tôi ngập ngừng một chút rồi gật đầu.

“Được, em còn một chuyện cần phải .”

Nghe tôi xong, Lăng Tu Duyên liền cho người đem quần áo tôi đã thay gửi lại khu rừng, đặt đúng chỗ như tôi dặn.

Hôm sau, bảo vệ tôi lên chuyến bay sang nước A.

Vừa đặt chân xuống sân bay, đã có đội ngũ y tế chuyên nghiệp đưa tôi thẳng đến bệnh viện.

Phòng bệnh VIP sắp xếp theo đúng sở thích của tôi, ấm áp đến mức giống như nhà thật.

Tôi bất ngờ khi thấy bức tranh treo trên tường — chính là bức tôi vẽ lúc nhỏ, định mang về nước bỏ quên lại.

Trong tranh là tôi thời bé cùng bố mẹ, những người đã mất.

Hai mươi năm trước, tôi cùng bố mẹ đến nước A.

Họ là bác sĩ của tổ chức Bác Sĩ Không Biên Giới, trong một lần giao tranh với lực lượng vũ trang đã bị bắn nhầm mà thiệt mạng.

Sau đó tôi một lính đánh già nhận nuôi.

Ông cưu mang nhiều trẻ mồ côi chiến tranh.

Dưới sự che chở của ông, tôi trưởng thành, học võ thuật và sử dụng súng, cũng chính tại đây tôi quen biết Lăng Tu Duyên và Lục Dạ Lâm.

Sau này tôi kết hôn với Lục Dạ Lâm và quay về nước, bức tranh ấy tôi tưởng đã thất lạc, không ngờ lại Lăng Tu Duyên giữ gìn suốt bao năm.

Nước mắt tôi dâng đầy hốc mắt, bằng ánh mắt đầy biết ơn.

“Cảm ơn , A Duyên.”

Những ngày sau đó, tôi ở lại bệnh viện chờ phẫu thuật ghép tim.

Ở một nơi khác, Lục Dạ Lâm tỉnh dậy trên giường ngủ lớn, theo thói quen lật người ôm lấy người bên cạnh, hôn nhẹ lên trán ấy.

Giọng khàn khàn, dịu dàng cất lên: “Chào buổi sáng, Ninh Ninh.”

Cơ thể Tô Linh khẽ cứng lại, ta xoay người, nước mắt lưng tròng , mím môi không .

Lục Dạ Lâm giật mình tỉnh táo, lập tức nhận ra mình đã gọi nhầm tên.

“Xin lỗi, Tô Linh.”

Anh vò đầu day trán, lòng đầy bực dọc.

Tô Linh dịu dàng tựa vào lòng , vòng tay ôm eo , nhẹ giọng dỗ dành:

“Dạ Lâm mấy hôm nay chăm sóc em mệt lắm rồi, ngủ thêm chút nữa đi.”

Lục Dạ Lâm ậm ừ cho qua Nhưng trong đầu lại bất giác nghĩ đến Thẩm An Ninh.

Không biết giờ thế nào rồi.

Mấy hôm trước vì tức giận nên mới sai mấy em ném vào rừng.

Nhưng An Ninh có thân thủ tốt, chắc cũng không có gì đáng lo.

Đợi thêm vài hôm nữa, sẽ cho người đón ra, rồi đưa đến hòn đảo kia nghỉ ngơi.

Chờ Tô Linh sinh con xong, thì cho về nhà.

Dù sao mấy năm nay cũng quá chiều chuộng Thẩm An Ninh, khiến tưởng rằng trong nhà này, ngoài ra sẽ không có người phụ nữ nào khác.

Xuống tầng dưới, thấy đám em đang tụ tập chơi bài.

Lục Dạ Lâm tiến lại gần mới phát hiện — họ đang dùng ảnh cưới của và Thẩm An Ninh mặt sau của bộ bài tây!

“Là ai cho các người dùng cái này hả?!”

Lục Dạ Lâm tức giận giật lấy tấm ảnh, cố gắng lau đi những vết bẩn bám trên đó.

Cả đám em sững sờ, nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tống Hổ bật khinh khỉnh:

“Anh Lục, còn giữ khư khư mấy tấm ảnh này gì? Không phải giờ đã có Tô Linh rồi sao?”

Nghe ta , mấy người khác cũng rộ lên, hùa theo:

“Đúng đó, chờ Tô Linh sinh xong con, với ấy chụp vài bộ ảnh mới là mà.”

“Anh Lục, với Tô Linh khi nào định tổ chức tiệc cưới thế? Để tụi em còn chung vui nữa!”

Lục Dạ Lâm sững lại, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người.

“Mấy người đang cái gì ? Bao giờ tôi là sẽ cưới ta?”

Cả căn phòng lập tức chìm trong im lặng chết chóc.

Tống Hổ không nhịn , dè dặt hỏi:

“Anh Lục… đuổi chị dâu đi, chẳng phải là để cưới Tô Linh sao?”

“Đúng đó mà. Anh từng than phiền không chịu nổi cái kiểu lạnh nhạt của chị dâu nữa rồi còn gì? Chị ấy sao mà dịu dàng bằng Tô Linh .”

“Phải đó, giờ chẳng phải tốt hơn sao? Chị ta sẽ không quay lại chuyện giữa và Tô Linh nữa, cuộc sống hạnh phúc của bắt đầu từ đây rồi đấy!”

Lục Dạ Lâm nhíu mày.

Thật ra, chưa từng có ý định ly hôn với Thẩm An Ninh để cưới Tô Linh.

CHương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...