Mộ Xuân Phong – Chương 9

 

10. 

 

Cứ như , một chiếc xe ngựa chở ta cùng những dấu vết hai năm ở Cố phủ dần dần quay về nhà.

 

Có lẽ cha và nương của ta đã báo trước, tiếp đón rất vui vẻ. Các tỳ nữ cũng không tò mò hay nghị luận quá nhiều về việc ta trở lại. 

 

Sau khi nghỉ ngơi trong viện vài ngày, ta quyết định trao đổi suy nghĩ của mình với phụ thân trong lúc rảnh rỗi.

 

Cha ta ân cần mà bưng trà rót nước, vẻ mặt buồn : “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, đi, có chuyện gì cầu ta.”

 

Ta phụ thân với nụ nịnh nọt và nghiêm túc hỏi: “Cha, ngươi muốn mở một Y quán.”

 

Phụ thân ta nghe xong cau mày không đồng trả lời: “Làm càn, ngươi có biết mở Y quán khó khăn thế nào không?”

 

“Còn nữa, ngươi chỉ là chút sách vở, cùng ta xem chút thảo dược, này không khác lý luận suông, không hề có kinh nghiệm bắt mạch lại mơ tưởng mở y quán là ngàn vạn lần không thể thực hiện.”

Nói xong, cha liên tục lắc đầu, khuyên ta thu hồi cái này tâm tư.

 

Ta cũng biết những lời phụ thân ta có lý, đây là giấc mơ mà ta luôn nghĩ đến, ta không cam lòng từ bỏ nó trước khi nó có thể thực hiện .

 

Ngay sau đó, ta chẹp miệng, đáy mắt toát ra thất vọng, mang theo quyết tâm nhẹ giọng : “Chính là bởi vì phụ thân có kinh nghiệm, nên ta mới thỉnh giáo người.”

 

“Người sao có thể trực tiếp chặt đứt suy nghĩ của ta, tuy ta hiện tại là không có kinh nghiệm gì, là biện pháp từ từ suy nghĩ, cùng lắm thì ta mời vài y sư, từ từ học hỏi, ngày sau lại chính mình chủ.”

 

Ta trộm phụ thân một cái, lại tiếp: “Phụ thân người cảm thấy ta có lý không?”

 

Phụ thân nghiêm túc suy xét một lát, lúc sau thở dài, bất đắc dĩ : “Thôi thôi, đã muốn như , liền tùy ngươi đi.”

 

Mắt ta chợt sáng lên, ta mỉm ngọt ngào với phụ thân và : “Phụ thân là nhất”.

 

Phụ thân mỉm trìu mến: “Như là tốt nhất? Nếu vừa rồi ta không đáp ứng lại cầu của ngươi thì trong lòng ngươi chẳng phải ta là người xấu sao?”

 

Ta xua tay liên tục và giải thích: “Không, không, không, phụ thân luôn là người tốt nhất trong lòng con”.

 

Phụ thân ôn nhu : “Ta có vài học trò, đến lúc đó y quán khai trương, ta chọn hai vị qua giúp đỡ con một chút.”

 

Ta nghe xong vui vẻ: “Vẫn là người nghĩ chu đáo, nữ nhi tại đây trước cảm tạ trước.”

 

Phụ thân dùng ngón tay gõ nhẹ vào tách trà trước mặt ra hiệu cho ta rót trà, điều ước của ta đã thành hiện thực, ta trở nên năng hơn.

 

Nhìn thấy tôi vui vẻ như ,phụ thân ta hắng giọng, không khỏi nghiêm túc : “Đừng vui mừng quá sớm, ta sẽ cho ngươi thời gian kiểm tra ba tháng, nếu ngươi không tốt, chỉ nên ở nhà."

 

"Ngoài ra, khi gặp rắc rối hãy nhớ giữ bình tĩnh và đừng loạn."

 

Ta nhanh chóng ngoan ngoãn đáp: “Nữ nhi hiểu rồi.”

 

Phụ thân giao việc chọn địa điểm mở y quán cho quản gia, ta ghi nhới hỏi xem ngày nào quản gia ra ngoài, bí mật cải nam trang và nhờ quản gia đưa ta cùng đi xem cửa hàng. Mà không cần phiền đến phụ thân ta.

 

Cuối cùng, Y quán nằm ở cuối một con phố sầm uất ở Biện Kinh, ta thích ý tưởng về sự yên tĩnh giữa khu phố nhộn nhịp.

Khi ta đang sắp xếp dược liệu trong cửa hàng, ta nghe thấy tiếng ở cửa nên thò đầu ra ngoài ..

 

Ta thấy hai chàng trai trẻ đứng ở cổng, một người cao hơn, mặc đồ trắng, dáng đứng duyên dáng, lông mày thanh tú, đôi mắt tuấn tú, hiền lành như ngọc, giữa hai lông mài dường như có một tia lạnh nhạt.

 

Ta lại cảm thấy hắn có chút quen mặt, hẳn là đã gặp ở đâu đó.

 

Họ đều mang hộp thuốc phía sau, đây chắc chắn là hai y sĩ mà phụ thân nhắc đến.

 

Ta vỗ nhẹ phần thảo dược còn sót lại trên tay rồi bước tới chào họ.

 

11.

 

Một nam tử trong số họ cất lời, hướng về phía ta hành lễ, hòa thanh tế ngữ : “Đường tiểu thư, rất vui gặp .”

 

“Lão sư kêu chúng tôi đến giúp đỡ, có gì cứ phân phó.”

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...