Hắn than một tiếng lại : “Ta hận hắn tổn thương nàng, ta lại cảm kích hắn nhầm mắt cá với minh châu, do đó ta mới lại có cơ hội tới gần nàng.”
Lúc này ta đang dựa vào cây cột cạnh tường, im lặng nghe hắn , mím chặt môi không dám phát ra âm thanh, nắm chặt hai tay, để đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay.
Ta có tài đức gì, để Vương gia đối đãi với ta như .
Có lẽ là không thấy ta đáp lại, hắn lại tiếp: “Không sao, không sao, nếu nàng không thích ta, ta lại tiếp tục nỗ lực là .”
Hắn có chút bướng bỉnh mà bổ sung : “Nhưng mà A Lăng a, ta từ nhỏ có cái thói quen, thích đồ vật gì nhất định phải nỗ lực có , nếu nàng chưa đồng ý với ta, nàng cũng không cho người khác hy vọng, chứ?”
Hắn tự chuyện một mình.
Bên kia tường lại yên tĩnh một lát, ta cứ nghĩ hắn đã rời đi, thì hắn lại tiếp tục .
“A Lăng, nàng nàng muốn tìm một phu quân có nhan sắc, ta này hẳn là không kém, không bằng gả cho ta đi.”
“Sau đó chúng ta cùng nhau đi biên quan, ở đó dân phong thuần phác, có ta ở đây, nàng đừng lo gì cả .”
“Ta còn có thể dạy nàng cưỡi ngựa, thảo nguyên mênh mông vô bờ, nàng không cần tiểu thư khuê các lễ nghi giáo dưỡng, không cần để ý ánh mắt người khác.”
“Nàng không phải thích thảo dược sao, ta có thể cho bọn họ dọn hết chỗ trong sân đem đất ra trồng, toàn bộ trồng thảo dược cho nàng, cho nàng mở Y quán.”
“A Lăng, hay không, nàng cũng trả lời ta một tiếng đi!”
Ta có thể nghe trong giọng của hắn khẩn trương cùng bất an.
Cố Khinh Chu cũng từng hứa hẹn tốt đẹp với ta, cuối cùng ta lại thua thất bại thảm .
Ta trầm ngâm : “Vương gia, canh thâm lộ trọng, ngài nên về sớm tránh bị cảm lạnh.”
Không gian bỗng nhiên yên lặng, ta biết cách một bức tường hắn vẫn chưa rời đi.
Thật lâu sau, thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp thả khàn khàn vang lên trong màn đêm dày đặc.
“A Lăng, nàng cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
21.
Tuy nhiên, lời từ chối của ta cũng không có tác dụng gì, liên tục mấy ngày hắn đều xuất hiện ở Y quán.
Bởi vì gần đây chuyện kinh doanh rất tốt, ta cũng không để ý nhiều, tùy hắn .
Sau đó, chiến sự ở biên quan nguy cấp, quân đội xuất phát ngay trong đêm, hắn cố đến tìm ta cáo biệt.
Ánh mắt thâm trầm kia thẳng vào ta, cảm chân thành mà không e dè .
“A Lăng, chờ ta trở lại.”
Ta gật đầu mỉm , nhẹ nhàng bảo trọng.
Mọi chuyện trở lại như cũ, ta vẫn bận rộn chuyện trong Y quán.
Chớp mắt, thu đi đông tới.
Một ngày nọ, trong lúc khám bệnh vô nghe mọi người chuyện với nhau, hình chiến sự căng thẳng tử thương vô số.
Sau lại từ cha chỗ biết , bởi vì điều kiện chữa trị ở biên quan có hạn, lại vừa lúc gặp lúc khí hậu giá lạnh, điều kiện cực kỳ gian nan, triều đình chuẩn bị phái nhân lực từ Thái Y viện đi biên quan chi viện.
Thời khắc đó, trong đầu ta nảy ra chủ ý riêng, ta dùng hết sức lực thuyết phục cha mẹ sau đó giao Y quán cho hai vị sư huynh, cùng đội ngũ Thái Y viện lên đường xuất phát ra biên ải.
Chắc là cha đã dặn dò, trên đường đi mọi người điều rất chiếu cố ta.
Để thuận tiện, ta chỉ đem theo vài bộ áo vải, tóc cũng vấn lên.
Khi đến khu quân y, ta mới phát hiện hình còn đáng sợ hơn những gì ta đã tưởng tượng.
Căn phòng toàn là những người bị đứt lìa các chi, tiếng rên rỉ kêu than từng đợt, nỗi đau chạm vào trái tim.
22.
Bên trong doanh trại, ngoài việc chẩn trị, ta cũng cố gắng tránh mặt Kỳ Tĩnh, đôi lúc cũng sẽ chạm mặt.
Sau khi tới biên quan hơn một tháng, bởi vì thiếu nhân lực, ta đã tự mình gánh nước, vừa mới vén rèm lên liền thấy hắn đứng cách đó không xa, chúng tôi đứng đối diện nhau, hắn rất sốc thật lâu không thể mở miệng.
Một lát sau hắn cũng mở miệng: “A Lăng, ta có nhầm không”
Giọng điệu run rẩy, chắc hẳn hắn đang rất kích .
Ta gật đầu , hắn mới phản ứng lại, kích mà xông lên, ánh mắt tràn đầy niềm vui gặp lại ta sau bao ngày xa cách.
Bạn thấy sao?