M.Ộ X//ÁC SỐNG (P4/4) - Series truyện Diệp Đồng (2)
Tác giả: 一碗石榴
Dịch: Mộng không thường
。 ・: *: ・ ゚ '★ ,。 ・: *: ・ ゚
12.
Hứa Nhu vốn sinh ra trong một gia đình giàu có, người trong nhà thương nhau, cuộc sống hòa thuận vui vẻ.
Vào năm tốt nghiệp trung học, Hứa Nhu tốt bụng đỡ lấy một bà lão suýt ngã, lại bị bà ta chuốc th.uốc m.ê, b.ắt c//óc đến thôn Ninh An.
Vùng sơn thôn nghèo khổ, phong tục trong thôn lại giản dị, tư tưởng lại càng lỗi thời.
Họ https://truyenne.net/sát, cuối cùng đều bị hiện thực bạc bẽo đá//nh g.ục.
Trong nhà những người dân trong thôn ít nhiều đều có người bị lừ//a g.ạt về, bị b.ắt có//c về hoặc bị mua về, có phụ nữ, có trẻ em, cho nên họ đã quen với việc cứu giúp lẫn nhau.
Họ lừ//a g.ạt Hứa Nhu, nh//ục , thậm chí vào lúc lần lượt chạy trốn, họ còn giúp nhau đá//nh rất tà.n nh.ẫn.
Hứa Nhu đã từng ma.ng th//ai hai lần, những lần đó đều bị đá//nh đến h.ư th//ai, khó khăn lắm mới si.nh Lạc Lạc ra đời, hơn nữa đứa bé còn là con tr.ai.
Cô vốn tưởng rằng cuối cùng họ đã có thể tha cho mình, quỳ dưới đất van xin bọn họ, đáp lại chỉ có những trận đò.n đá//nh hi.ểm á//c.
Hứa Nhu mới vừa si.nh con xong, lại bị đá//nh một trận, cơ thể càng ngày càng yếu đi.
Tuyệt vọng và bất lực cứ quấn lấy mỗi một dây thần kinh trong đầu .
Đúng vào lúc lảo đảo đứng dậy định đâ//m đầ.u t.ự s//át, đứa bé đã khóc lên.
Hứa Nhu chợt cảm giác hy vọng.
Nếu như có thể bồi dưỡng đứa trẻ này thật tốt, đợi đến khi nó đậu đại học, có phải cũng trở về nhà hay không?
Cứ như , Hứa Nhu bắt đầu nghe lời việc, nh.ẫn nh//ục chịu khó phục dịch một nhà già trẻ.
Cô dạy con mình thế nào gọi là bình đẳng giữa nam và nữ, tôn trọng có nghĩa là gì.
Nhờ vào Hứa Nhu soi sáng, từ nhỏ Lạc Lạc đã rất lễ phép, cậu bé sẽ không đi cùng đám trẻ trong thôn đi b.ắt n//ạt các bé , cũng sẽ biết đứng ra bảo vệ mẹ lúc Hứa Nhu bị đá//nh.
13.
Bởi vì việc quanh năm, hai tay của Hứa Nhu vừa nứt nẻ lại có rất nhiều vết chai, hàng ngày vừa https://truyenne.net/sau khi vợ trưởng thôn bôi cái lọ ấy xong, hai tay mềm mại láng mịn hơn.
Sau khi Lạc Lạc dùng nhiều cách để hỏi thăm thì biết thứ đó gọi là kem dưỡng thể, chỉ bán ở trong thành phố.
Thế là đêm hôm đó, Lạc Lạc đã lén tr//ộm tiền của bà nội, đi một đoạn đường rất xa, xa đến mức hai chân cậu mỏi nhừ.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể mang kem dưỡng thể về tặng cho mẹ .
Đến lúc ch*t cậu bé vẫn nắm chặt số tiền đó trong tay.
Còn Hứa Nhu vì Lạc Lạc mất tích, hoàn toàn trở nên đi//ên d.ại.
Cô bất chấp mọi thứ cầm theo con d//ao thái rau đi ch//ém gã đàn ông đã mua mình về.
Nhưng sao có thể là đối thủ của gã, trên người đã bị ch//ém mấy nhát d//ao, người đang sống sờ sờ cứ thế bị đá//nh đến ch*t.
Một thiếu nữ đương tuổi xuân sắc đáng lẽ phải thương nuông chiều, giờ lại ch*t đi ở một nơi bẩn thỉu thế này.
Nỗi că.m h//ận lớn cùng cực đó đã khiến Hứa Nhu biến thành á//c q.uỷ, vào ngày thất đầu, đã gi*t hơn phân nửa người trong thôn.
Những người khác, có người bị thương, có kẻ chạy trốn.
Hứa Nhu bay trở về nhà mình, thấy bố mẹ vì cật lực tìm kiếm mình đã trở nên già nua, rất muốn ôm lấy bố mẹ mình, với giờ đây, ngay cả cái ôm cũng trở thành thứ xa xỉ.
Lúc rời đi thì lại vô thấy Ôn Di t.ự s//át tại nhà vì chứng trầm cảm.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu thúc giục thay thế Ôn Di sống lại sau khi ta đã t//ự t*.
Cô muốn ôm bố mẹ mình, với họ rằng Hứa Nhu vẫn còn sống.
Cô muốn khiến cho phân nửa người dân còn lại trong thôn á//c ma kia phải chịu trừ/ng ph//ạt tương ứng.
Cô muốn dùng mạng của họ để đổi lấy mạng của Lạc Lạc con trai .
Sau khi nhận người thân với Hứa Khố, hai người đã thả tin tức ra ngoài, thôn làng này sắp khai và trưng dụng, những hộ gia đình sống ở đó sẽ nhận tiền đền bù.
Tục ngữ không sai, có tiền có thể sai khiến m.a q.uỷ.
Những người dân trong thôn vì tiền đã liều ch*t di dời trở về thôn.
14.
Nói đến cùng ấy cũng là một người đáng thương.
Tôi thở dài một hơi, sau đó lấy kem dưỡng thể từ trong túi ra.
“Lạc Lạc đã tôi đưa đi đầu thai rồi, đây là thứ cậu ấy để lại cho .”
“Nếu như thật sự thương thằng bé, chi bằng tích thêm công đức cố giành lấy cơ hội gặp lại thằng bé ở kiếp sau.”
Hứa Nhu khóc ra hai hàng huyết lệ, khóc nghẹn ngào và nức nở đến độ khiến hồ//n phách của ấy run rẩy dữ dội, hai tay ấy nâng lọ kem dưỡng thể lên cao.
Tôi ngước mắt lên bầu trời đêm, trong lòng chợt kinh hãi.
Giờ tý nửa đêm là lúc â.m khí nặng nhất, cộng thêm s//át khí ở nơi này, q.uỷ thể cũng đều ngưng thực.
Trong hố sâu cách đó không xa, một bàn tay chìa ra ngoài túm lấy chân của Hứa Khố.
Trên người những người dân trong thôn này đều có nghiệp chướng quá nặng, cộng thêm trận pháp phụ trợ, hiện giờ đều đã biến thành những x//ác sống.
“Hứa Khố, mau cột dây đỏ lên tay gã.”
Nghe thấy tiếng hét của tôi, Hứa Khố lấy dây đỏ ra cột vào cánh tay kia, hành lưu loát không chút do dự.
Cánh tay đó c.o qu.ắp gi.ật gi.ật liên hồi, sau cùng rụt trở về trong hố.
Nhưng bên kia lại có một cái đầu thò ra ngoài.
Đúng là phiền phức.
Tôi dùng một nắm đấ//m đá//nh n.ổ tu.ng đầu kẻ đó.
X//ác sống trong hố sâu cứ liên tục muốn bò ra bên ngoài.
Tôi đá//nh hết cú đ//ấm này đến cú đ//ấm khác, vốn dĩ không kịp phản kháng.
Tôi lấy hết tất cả bù.a trên người ra tập hợp lại một chỗ, ch.âm l//ửa lên, sau đó ngẩng đầu lên bầu trời.
Nếu để những x//ác sống này đi ra ngoài, số người ch*t sẽ lên đến hàng ngàn hàng vạn.
Nhưng nếu tôi phóng hỏa, cũng sẽ th//iêu r.ụi hàng ngàn sinh linh trên núi này.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Bỏ đi, dù sao nghiệp chướng cũng cần có người gánh vác, cùng lắm thì tôi ch*t sớm hơn vài năm, giúp thêm nhiều li.nh h//ồn vô tội.
Tôi ném ngọn lử//a đang ch//áy xuống, trong không khí ngay lập tức phảng phất một mùi ch//áy khét.
Ngọn lử//a càng ch.âm càng lớn, xá//c sống bò ra ngoài càng lúc càng nhiều.
Phải nhân lúc thế lử//a ch.áy lớn tràn ra trong rừng cây, giải quyết đám xá//c sống này mới .
15.
Tôi thả nữ qu.ỷ trong hồ lô ra ngoài.
“Nếu muốn đầu thai chỗ tốt thì mau giúp đỡ để giảm bớt tộ.i nghiệt trên người các người.”
Có lẽ Hứa Nhu đã hiểu ra, cho dù Lạc Lạc đã đi đầu thai, cho dù Huyệt trăm người có thành công thì cũng chẳng đổi lấy Lạc Lạc.
Cũng có lẽ thiện lương trong ấy đã đánh thức, không muốn thấy người vô tội ch*t oan uổng, cho nên cũng chạy đến giúp đỡ.
Còn Hứa Khố thì chật vật hơn, cậu ta đang bị một x//ác sống bị lử//a ch.áy trên mông truy đuổi chạy khắp nơi.
“Diệp Đồng, rốt cuộc chị có không ?”
Sau khi đá//nh đuổi đám xá//c sống bên cạnh vào trong hố lử.a, tôi dứt khoát dựa vào một thân cây gần đó để nghỉ ngơi.
Mệt mỏi quá đi!
“Tôi thừa nhận, đạo hạnh của tôi có hạn, cậu giỏi thì cậu lên đi!”
Hứa Khố khóc thút thít chạy vọt về phía tôi.
“Hu hu hu, tôi sai rồi, chị ơi, mẹ ơi, bà nội ơi, tổ tông ơi, cứu mạng với!”
Bỗng nhiên vầng sáng lóe lên, tôi quay đầu bỏ chạy.
Hứa Khố càng khóc dữ dội hơn nữa, cậu ta đuổi theo tôi gọi tôi là tổ tông.
Tôi lấy một sợi dây gai thô trong túi ra, ném một đầu dây cho Hứa Khố.
“Kéo cho thẳng ra rồi chạy về phía hố lử//a.”
Dày vò suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ném hết đám x//ác sống vào trong hố.
Tôi nằm dưới đất ngửa mặt lên trời thở hổn hển không ngừng.
Tôi nghỉ ngơi tầm hai phút, sau đó tóm lấy tay cậu ta, cắn vào đầu ngón tay bắt đầu vẽ b.ùa trên không trung.
“Sấm sét, mưa, mau đến!”
Hứa Khố giơ ngón tay chảy m//áu, vẻ mặt uất ức tôi.
“Chị không thể dùng bù.a sao?”
“Cũng không phải không thể, chỉ là tôi chướng mắt cậu.”
Khi tiếng sấm đầu tiên vang đến, nước mưa lạnh buốt rơi xuống mặt tôi, nhiệt độ xung quanh cũng dần lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Sau khi đám ch.áy dập tắt, tôi bày ra một bàn tế lễ, tiễn tất cả những vong linh ch*t trong rừng về với đất mẹ.
Khi câu cuối cùng dứt lời, bầu trời dần trở nên thành một màu trắng bạc.
Hứa Nhu mỉm vẫy tay với tôi, dường như đang để lại quà gì đó cho tôi.
Hứa Khố ở bên cạnh khóc sướt mướt như một tên ngốc.
Tôi không còn hơi sức nào để quan tâm cậu ta, cứ thế nhắm mí mắt nặng trĩu lại.
16.
Lúc mở mắt ra, trong khoang mũi tràn ngập mùi th.uốc khử trùng.
Bên tai vang đến một tiếng hét chói tai, tôi chỉ kịp thấy một bóng trắng chạy ra ngoài.
“Aaaaaaaa! Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”
Tôi mờ mịt chẳng hiểu ra sao.
Đang giỡn kiểu gì ? Tôi đáng sợ đến thế sao?
Vào lúc tôi đang định ngồi dậy để soi gương, chợt nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập đi đến.
Nghe tiếng này, e rằng không chỉ có vài người đâu.
Chẳng lẽ, đám x//ác sống kia lại đến rồi sao?
Tôi siết chặt tay thành nắm đ//ấm, yên lặng nghe thấy tiếng càng lúc càng gần.
“Ầm!”
Cánh cửa phòng bệ//nh bị đẩy mạnh ra, một đám đen nghẹt xông vào.
Tôi trợn tròn mắt lướt qua.
Ồ! Đều là người sống cả.
“Diệp tổ tông, có thể ký tên cho tôi không?”
Bây giờ, tôi lại càng m.ù mờ hơn rồi!
Tôi gật đầu một cách mơ hồ, thế là một đống giấy và bút ào ào đưa đến trước mặt tôi như ong vỡ tổ, người nào người nấy đều muốn tranh lấy chữ ký của tôi.
Có người còn cầm theo điện thoại muốn chụp ảnh cùng tôi.
Giờ phút này tôi mới hiểu ra, món quà mà Hứa Nhu đã đến chính là cái này.
Mấy thiết bị camera do tổ đạo diễn cài cắm ban đầu chỉ đặt ở trong thôn, Hứa Nhu muốn công bố những t.ội á//c của những kẻ trong thôn đến công chúng.
Vì ấy đã dời một vài thiết bị camera vào trong núi.
Thế nên cảnh tượng ngày hôm đó tôi dùng tay không đấ//m bể đầu x//ác sống, dùng kiếm gi*t q.uỷ đều phát sóng trực tiếp trên mạng, giành sự ưu ái của đông đảo cư dân mạng.
Nhắc đến cái danh xưng Diệp tổ tông, tôi còn phải cảm ơn Hứa Khố.
Sau khi tôi ngất đi, kết giới bên ngoài thôn cũng đã ph.á vỡ, cảnh sát ập vào đưa Vu Tư Niên và Hứa Khố đi.
Cả hai người đều bị kết án và nhận lấy https://truyenne.net/sống thực sự.
Có công ty đại diện tìm đến tôi, muốn ký hợp đồng với tôi để tôi debut trong khi tôi còn đang độ nổi tiếng.
Điều kiện họ đưa ra rất tốt, đến tôi còn cảm thấy nếu không đồng ý là do bản thân tôi thiếu hiểu biết.
Nhưng nguyện vọng từ ban đầu của tôi là tích đức việc thiện, việc nghĩa để có thể tiếp tục mối duyên phận với mẹ.
Thế nên, tôi vẫn từ chối họ.
17.
Liên tiếp mấy ngày, trên hotsearch của nền tảng XX toàn bộ đều là những từ khóa liên quan đến tôi.
# Diệp Đồng #
# Diệp tổ tông #
# Hôm nay ai chưa bái lạy Diệp Đồng #
Nhưng chỉ có một dòng chữ như ki.m châm đâ//m vào mắt tôi.
# Bố của Diệp Đồng là kẻ gi*t người #
Tôi lặng lẽ tắt trang mạng đi.
Lần trước gặp người đó chính là lúc tôi vừa xuống núi.
Bởi vì ông ấy gặp á.c mộng quanh năm nên tinh thần sa sút không còn như trước, dáng vẻ ông ấy cũng không sống bao nhiêu lâu nữa.
Ông ấy cầu xin tôi, để tôi giúp ông ấy có một giấc ngủ ngon.
Tôi nở nụ .
Dựa vào cái gì chứ?
Những cơn á.c mộng đó sẽ đi theo ông ấy, mãi cho đến khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng.
Tôi nhắm mắt lại, khôi phục lại tâm trạng, sau đó cầm lấy điện thoại quay một đoạn video.
“Tôi là Diệp Đồng, là một đạo sĩ. Đầu tiên, tôi vô cùng cảm ơn mọi người đã mến tôi.”
“Về chuyện bố tôi, ông ấy thực sự là một kẻ gi*t người, hiện tại đang nhận lấy https://truyenne.net/sự việc đã xảy ra ngày hôm đó đều là do tổ chương trình sắp đặt, mọi người cần phải tin tưởng vào khoa học nhé!”
“Hơn hết, tôi sẽ không ra mắt debut dưới bất kỳ hình thức nào, nếu mọi người gặp phải những chuyện kỳ quái, có thể đến tìm tôi.”
“Cuối cùng, mọi người phải nhớ bảo vệ rừng là trách nhiệm của mỗi con người, không đ//ốt rừng đó nha!”
Đoạn video vừa đăng lên thì đã nhận một số lượng lớn bình luận và chia sẻ lại.
Mục tin nhắn riêng nhảy thẳng lên 99+.
M.a xui q.uỷ khiến thế này tôi lại ấn vào một dòng tin nhắn, kết quả ngay sau đó, tôi ném điện thoại xuống, vội vã lao ra ngoài.
Trên màn hình điện thoại là một dòng chữ bằng m//áu đỏ tươi.
“Đại sư, cứu mạng!”
- Hết -
Bạn thấy sao?