M.Ộ X//ÁC SỐNG (P3/4) - Series truyện Diệp Đồng (2)
Tác giả: 一碗石榴
Dịch: Mộng không thường
。 ・: *: ・ ゚ '★ ,。 ・: *: ・ ゚
8.
Trước chiếc bàn gỗ cũ nát, một người đàn ông trung niên chừng bốn năm mươi tuổi ngồi đó, mái tóc bết dính trên trán, trong tay cầm gậy gỗ, cả người đang tỏ ra gi.ận d.ữ.
Mà bên chân của ông ta là một bé khoảng tầm bảy tám tuổi đang quỳ.
Quần áo trên người bé rách rưới, thậm chí từ trên các lỗ hổng đó còn có m//áu chảy ra ngoài.
Rõ ràng run cầm cập không ngừng, vẫn không dám đứng dậy, răng cắn chặt môi, vừa ngước mắt lên, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
“Bố ơi, con sai rồi, lần sau con nấu ăn sẽ không bỏ nhiều muối nữa đâu, xin bố đừng đá//nh con nữa.”
Cô nghẹn ngào van xin hết lần này đến lần khác, người đàn ông không hề có chút cảm gì, ngược lại lúc cầm gậy gỗ đá//nh vào người lại còn dùng lực mạnh hơn.
“Cho mày khóc, thứ cục n.ợ (*) vô dụng, nếu không phải vì sinh mày ra, sao mẹ mày ch*t chứ? Tao tốn ngần ấy tiền chỉ để đổi lại một cục n.ợ đời là mày.”
(*)Nguyên văn 赔钱货 - bồi tiền hóa: món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con lấy chồng; ba mẹ phải cho thêm tiền của hồi môn (tục lệ ngày xưa).
“Có nấu đồ ăn thôi cũng không , hôm nay tao phải đá//nh ch*t mày.”
Trong nhà vang vọng tiếng khóc th.ảm th.iết của bé, trái tim tôi cũng xót xa.
Khi thấy ngã xuống đất dần mất đi ý thức, người đàn ông bưng một chậu nước lạnh đến dội thẳng xuống mặt.
Cô giật mình, mở mắt ra.
Nhưng người đàn ông rõ ràng không có ý định tha cho , thế là ông ta nhấc cổ áo của lên ném lên giường.
“Thứ nuôi tốn cơm tốn gạo như mày, có ch*t cũng phải kiếm tiền cho tao.”
Nói xong, người đàn ông xoay người đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sao, một gã đàn ông què chân đi vào, gã đưa cái tay d.ơ b.ẩn về phía , đã không còn sức để phản kháng.
Bị chà đạp hết lần này đến lần khác, từ trên hốc mắt chảy xuống giọt nước mắt o.án h//ận, sau đó hai mắt nhắm lại mãi mãi.
Xong việc, gã đàn ông què chân vứt lại năm mươi tệ, sau đó xách quần bỏ đi.
Sau đó nữa, hóa thành á//c q.uỷ trở về gi*t ch*t người cha, gã đàn ông què chân đã chạy thoát.
Ngọn đèn sáng trở nên tối mờ, cảnh tượng trước mắt dần biến mất, chỉ còn lại một căn nhà trống rỗng và chiếc bàn gỗ cũ nát ấy.
Tôi thở dài một hơi.
“Đúng là s//úc si.nh!”
Không khí trong nhà chợt lạnh hơn, một từ trong góc phòng tối om chậm rãi đi tới.
“Vậy nên chị có thể đừng cản trở chúng tôi không?”
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng.
Vạn vật trên thế gian đều có nhân quả, tôi không thể can thể can thiệp vào th.ù h//ận giữa bọn họ, mà tôi cũng không muốn nhúng tay vào.
9.
Tôi cất lệnh bài vào trong túi, chuẩn bị rời đi.
Lúc xoay người sắp đi, tôi chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Chúng tôi? Còn có người nào nữa?
Tôi đột ngột quay đầu lại, thì vô thấy khóe môi đắc ý chưa kịp thu lại của .
Hừ!
Tôi thật sự đã suýt tin tưởng lời dối của ta.
Nhìn thấy những vết thương trên người ta, những việc đã trải qua chắc chắn không phải là giả, thì chứng minh ta còn có chuyện gì đó giấu tôi.
Tôi lấy ra một tấm bù.a bày ra trên tay.
“Còn có chuyện gì chưa rõ? Cô muốn tự , hay muốn tôi đá//nh đến khi ?”
Nghe thấy lời này, đôi con ngươi vốn trong suốt của chợt trở nên đen kịt.
Xung quanh nổi lên gió tà gào thét, xen lẫn tiếng the thé của .
“Tôi đã chị sẽ không dễ dàng tin mà.”
“Nếu đã như , không bằng để tôi giải quyết chị trước.”
Đúng là rư//ợu mời không uống, muốn uống rư//ợu mà.
Tôi hoạt gân cốt một chút, thì đừng trách tôi không khách sáo đó nhé.
Tôi lấy ra một bù.a trấn qu.ỷ, tiếp đó hai tay bấm quyết niệm .
Một tia sấm sét nhảy ra từ đầu ngón tay tôi bắn vào trên hồ.n phách của .
Cảm giác không khí dường như ấm hơn một chút.
Tôi không dám dùng hết sức lực, sợ rằng ta sẽ hồ.n phi phách tán.
Nhưng nhiêu đây cũng đủ để khiến cho ta phục rồi.
Cô khóc lóc, ngã ngồi dưới đất nghẹn ngào :
“Hu hu hu, tôi , tôi chưa?”
Đầu ngón tay tôi giữ lấy tia sét, tư thế như đang cảnh cáo: Còn dám lừ//a tôi, tôi sẽ khiến h.ồn phi phách tán ngay.
Nhưng thực ra, tôi chỉ hù dọa ta chút thôi.
Sao tôi biết lời ta là thật hay giả chứ.
Cô co rúm lại, hét lên dứt khoát: “Là Huyệt trăm người.”
“Cô cái gì?”
“Chị nghe đúng rồi đó, chính là Huyệt trăm người.”
Tay tôi run lên, lệnh bài Ngũ lôi trượt tay rơi xuống đất.
10.
Huyệt trăm người chính là việc dùng một trăm linh hồn của người vô tội để đổi lấy mạng sống cho một người.
Mà một trăm người này vì ch*t oan cho nên oá.n niệm trên người rất sâu, họ sẽ trở thành x//ác sống.
Đến lúc đó phải cần nhiều mạng nhiều hơn nữa mới có thể hóa giải.
Việc này sẽ dẫn đến một trận ch*t chóc không ngừng lại.
Tôi vội vàng dùng hồ lô thu này vào bình, sau đó bỏ chạy ngay lập tức.
Bởi vì có kết giới nên cư dân mạng chỉ có thể thấy lúc tôi tiến vào cửa, bỏ mặc Vu Tư Niên, chứ không thấy những chuyện đã xảy ra trong nhà.
Trong phòng phát sóng, tôi lại bị ch//ửi hội đồng thêm chập nữa.
[Nhỏ nhân vật mới này đúng là không biết xấu hổ! Nghĩ sao mà lại bỏ lại ảnh đế của chúng ta một mình rồi chạy trốn cơ chứ?]
[Vừa vào nhà đã đóng cửa, sợ ảnh đế Vu đi theo cùng, đúng là ghê t.ởm mà!]
[Aaaa! T.ức ch*t mất, chỉ thấy thương cho trai nhà mình, sao lại lập nhóm cùng một người như thế chứ, xin tổ chương trình hãy mau đuổi Diệp Đồng đi.]
Mà Vu Tư Niên lúc này đang quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Đừng mà, đừng đến tìm tôi, các người đi ra chỗ khác đi.”
Thấy tôi đi ra, Vu Tư Niên lao đến ôm lấy chân tôi.
“Diệp Đồng, , mau, mau đuổi bọn chúng đi đi, tôi cho tiền, cho rất nhiều rất nhiều tiền.”
Tôi đảo mắt xung quanh, ngay cả một bóng trắng cũng không thấy.
Anh ta thế này là do t.à khí nhập vào người sao? Xuất hiện ảo giác sao?
“Aaaa! Cô đi ra đi, tôi thật sự không cố ý, là do chính nắm cửa xe của tôi không chịu buông tay, tôi mới kéo lê một đoạn xa như , là tự đâ//m đầu vào chỗ ch*t, không thể trách tôi .”
Trong lúc nhất thời, cả tôi và cư dân mạng trong phòng phát sóng đều trầm mặc.
Nhưng chỉ chớp mắt, khung bình luận lại đi.ên https://truyenne.net/sao?]
[Không phải chứ? Nhìn dáng vẻ ta không giống như đang diễn đâu?]
[Cặn bã! Loại người này còn có mặt mũi lên chương trình à?]
…
Tổ đạo diễn thấy dáng vẻ như đi.ên như d.ại của Vu Tư Niên thì cảm thấy mọi chuyện không ổn, thế là họ muốn https://truyenne.net/sóng, lại phát hiện ra không thể tắt dù đã cố thử nhiều lần.
Tôi không có thời gian để ở đây lãng phí với ta, dẫu sao thì chuyện Huyệt trăm người càng hóc búa hơn.
Tôi đưa tay lên cắn vào đầu ngón tay giữa, điểm vào giữa trán Vu Tư Niên.
Anh ta tỉnh táo lại ngay lập tức, thẫn thờ ngồi tại chỗ, có thể ta đang nghĩ đến dáng vẻ thất thố của mình ban nãy.
Tôi bắt hai tay kết ấn, tay không vẽ ra một vòng tròn màu vàng đi xuyên qua cơ thể Vu Tư Niên sau đó rơi xuống đất.
“Chuyện của thì đợi đi khi kết thúc tự nhiên sẽ có người đến xử lý, bây giờ chỉ cần không ra khỏi vòng tròn này, trong vòng ba tiếng đồng hồ sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, tôi nhảy lên nóc nhà, chạy như bay đi mà không quay đầu lại.
Trong khung bình luận:
[Đây là hiệu ứng sao? Tại sao tôi lại thấy có hơi ngầu ?]
[Lầu trên ơi, bỏ hai chữ ‘có hơi’ đi, thực sự rất ngầu luôn đó!]
[Có ai giải thích một cách khoa học cho tôi biết vì sao ấy nhảy lên nóc nhà luôn mà không cần dây cáp ?]
[Tôi cảm thấy người mới này thật sự rất thú vị, tôi sắp chuyển fandom luôn rồi.]
[Cảnh quay bên Hứa Khố và Ôn Di thế nào rồi? Đạo diễn, tôi muốn ngắm con trai tôi.]
Thì ra, sau khi chúng tôi chia thành hai nhóm, cảnh quay bên phía Ôn Di và Hứa Khố đã không phát sóng nữa.
Không ai biết hình hiện tại của Hứa Khố thế nào.
11.
Chạy một lúc, tôi thấy phía sau núi mơ hồ nổi lên sá.t khí màu đỏ.
Nguy rồi! Tế đàn đó đã bắt đầu!
Tôi chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều nữa, vội chạy băng băng về hướng có s.át khí, càng đi về phía trước, sương mù đỏ càng dày.
Tôi mơ hồ thấy Ôn Di đang ngồi ở phía trước một hố sâu thật lớn, lạnh lùng những th//i th.ể chất chồng trong hố.
Nhìn thấy Hứa Khố yên tĩnh đứng một bên, lúc này tôi mới thở phào một hơi.
May mà cậu ta không sao.
Lúc này tôi còn cách hai người họ một đoạn đường, nếu như Hứa Khố ném lá bù.a trong túi vào đó, có lẽ còn có cơ hội bỏ tế đàn.
Nhưng nếu như cậu ta đã sử dụng rồi, thì chỉ có thể xông vào đó thử sức xem sao.
“Hứa Khố, mau ném lá b.ùa tôi cho cậu vào đi.”
Tôi vừa chạy vừa hét lớn về phía Hứa Khố.
Hứa Khố lấy lá bù.a ra, quay đầu lại tôi, trong ánh mắt còn có vẻ châm biếm.
Trong lòng tôi chợt cảm thấy có điều không ổn.
Ngay một giây tiếp theo, tôi tận mắt thấy cậu ta xé lá bù.a ra thành từng mảnh.
Tôi h.ận!
Tại sao tôi không phát hiện ra cậu ta và Ôn Di cùng một phe sớm hơn chứ?
Ôn Di tôi, rõ ràng nụ hiền lành ấy, lại khiến người ta lạnh sống lưng.
“Tiểu đạo sĩ, không ngờ còn chạy ra ngoài , xem ra tôi đã xem thường .”
“Thế , vẫn đến muộn rồi.”
Tôi một tay vẽ bù.a, tay kia cầm ki//ếm.
Phù hoàn thành, thanh ki//ếm đâ//m tới, cả hai đều bị ngăn lại.
Lại là kết giới, đúng là không dứt mà.
Tôi lại lấy lá bù.a ra, hai tay kết ấn, kết giới vẫn không bị bỏ.
Thấy , Ôn Di ngửa mặt lên trời lớn.
“Đừng hao tốn sức lực nữa, kết giới này không phải thứ mà đạo hạnh như có thể bỏ .”
Cô ta xoay người lại chỉ tay vào những th//i th//ể trong hố, vẻ mặt hết sức đi//ên https://truyenne.net/sao? Bọn họ cũng là những người ch*t chưa hết tội đó sao?”
Cơ thể Ôn Di chợt khựng lại.
Tôi biết, tôi đoán đúng rồi.
Trong thôn vốn không đủ đến trăm người, cho nên ta mới lợi dụng cơ hội ghi hình chương trình tạp kỹ.
Nói cách khác, cộng thêm tổ đạo diễn và Vu Tư Niên nữa thì vừa đủ một trăm người.
Cho nên vị khách mời trước đó mới tạm thời vắng mặt, toàn bộ những việc này đều do Ôn Di giở trò bên trong.
Nhưng ta không ngờ tới một việc, là tổ chương trình đã tìm đến tôi.
Tôi trở thành biến số trong kế hoạch của ta, thế nên lúc ở trong ngôi nhà đầu tiên, Hứa Khố đã cố ý đâ//m sầm vào Vu Tư Niên rơi khung ảnh, mục đích là muốn thăm dò xem tôi có phải là đạo sĩ thật hay không.
Tôi tướng mạo của Ôn Di, bấm đốt tay tính toán.
Theo lý mà , Ôn Di vốn không nên có liên quan gì đến người trong thôn Ninh An mới phải.
Trừ khi, ta không phải Ôn Di.
Tôi lấy một tượng nhỏ do vải thô cắt thành từ trong cái túi đeo bên người ra ngoài.
Đó là thứ tôi tìm trên th//i th//ể của Lạc Lạc, chân dung ở mặt trên chính là cậu bé.
Quả nhiên, ánh mắt của Ôn Di dần dần biến thành màu đỏ tươi, vẻ mặt cũng trở nên hu.ng tợ/n.
“Lạc Lạc, Lạc Lạc của mẹ, mau trả thằng bé lại cho tôi.”
Ôn Di gào thét sau đó nhào về phía tôi.
Kết giới cũng đã bắt đầu trở nên mỏng dần, tôi cắn đầu ngón tay một lần nữa, nhanh chóng vẽ b.ùa.
“Cấp cấp như lập lệnh, !”
Ngay sau đó, kết giới đã nát tan tành.
Tôi lùi về sau hai bước, tập trung hết toàn bộ sức mạnh vào lòng bàn tay, một chưởng đậ//p vào trán Ôn Di.
Thần h.ồn rời khỏi x//ác, cơ thể của Ôn Di từ từ ngã xuống.
Linh hồ.n bay lơ lửng giữa không trung chính là Hứa Nhu - mẹ của Lạc Lạc, cũng là chị của Hứa Khố.
Bạn thấy sao?