M.Ộ X//ÁC SỐNG (P2/4) - Series truyện Diệp Đồng (2)
Tác giả: 一碗石榴
Dịch: Mộng không thường
。 ・: *: ・ ゚ '★ ,。 ・: *: ・ ゚
4.
Bóng đêm dần dần đuổi đến, đạo diễn tuyên bố chương trình bắt đầu ghi hình chính thức.
Nhiệm vụ hôm nay của chúng tôi là tìm tám thỏi vàng nhỏ tổ chương trình cất giấu trong thôn.
Đồng thời, phải chạy ra khỏi thôn Ninh An.
Lúc vừa bước vào thôn, một trận gió lạnh thổi đến, cách đó không xa, một tấm cửa sổ cũ kỹ bị gió va đ.ập vào tường vang lên một tiếng “đùng” thật to.
Tất cả mọi người đều giật mình một phen.
Hứa Khố xoa xoa hai bên cánh tay.
“Sao nhiệt độ ngoài thôn với trong thôn lại khác nhau nhiều ?”
Tôi khắp xung quanh.
Q.uỷ khí nồng đậm quanh quẩn xung quanh chúng tôi, tôi có thể thấy rõ ràng trong từng góc khuất u ám, từng đôi mắt âm trầm đang chằm chằm vào chúng tôi.
“Chậc! Không lạnh mới lạ đó.”
Tôi có chút .
Vu Tư Niên vốn xem thường một người mới như tôi, cộng thêm ban nãy giật mình hoảng loạn một phen, trong lòng ta thấy khó chịu.
Thế là ta cau mày, lên tiếng nhắm thẳng vào tôi:
“Diệp Đồng, tỏ ra quái gở cái gì thế? Nếu như sợ hãi thì tránh ra phía sau đi.”
Haiz!
Ai mới vừa rồi còn tự nhận mình tin tưởng vào chủ nghĩa xã hội khoa học?
Ừm, có thể thông cảm .
Tôi quay đầu đi ra sau lưng bọn họ, nhân tiện t//át bay một nữ q.uỷ bám trên lưng Hứa Khố.
Lúc này trong phòng phát sóng, fan các nhà lại lần nữa kết hợp ăn ý https://truyenne.net/sai chút nào.]
[Tôi đoán hotsearch tiếp theo sẽ là Vu Tư Niên nổi giận với nữ trà xanh.]
[Aaaaa! Cô ta đi sau lưng con trai tôi khua tay múa chân gì chứ? Đừng đụng vào con trai tôi.]
Đúng vào lúc này, trong thôn trang vang đến một tiếng nức nở.
Ngay sau đó, từ phía xa một mặc váy đỏ bay tới.
Mái tóc đen dài che nửa gương mặt, làn da trắng bệch, từ hai khóe mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ, đôi môi đỏ tươi khẽ cong lên.
“Chào mừng đến với thôn Ninh An, khà khà khà!”
Giọng nữ âm trầm phối cùng cảnh gió t/à lạnh lẽo, mấy người họ đều hít sâu một hơi, dựa sát lại gần nhau thêm đôi chút.
Tôi bình tĩnh thoáng qua nữ q.uỷ váy đỏ kia.
Trên người không có q.uỷ khí, ngược lại còn có mấy sợi dây thép đang treo trên người ta.
5.
Ôn Di cúi đầu, trốn ra phía sau lưng Vu Tư Niên, trong ánh mắt lại không chút hoảng hốt.
Hứa Khố còn trẻ tuổi nên can đảm hơn nhiều, cậu ta đưa tay kéo lấy dây thép sau lưng .
“Thật là, tổ chương trình giống thật đó, suýt chút tôi cũng bị l//ừa luôn rồi.”
Cô váy đỏ đưa đến một tờ giấy.
“Đây là bản đồ, bên trên có những ngôi nhà các cần thám hiểm và các tuyến đường có thể chạy trốn.”
“Chúc mọi người hoàn thành thuận lợi!”
Trong khung bình luận:
[Wow, con trai tôi can đảm quá, tôi sợ muốn xỉu luôn.]
[Thì ra là NPC à! Tôi mà trên đời này gì có m.a q/uỷ .]
[Có ai phát hiện không, Diệp Đồng cũng rất bình tĩnh kìa?]
Chúng tôi dựa theo bản đồ, tìm đến ngôi nhà đầu tiên.
Trong nhà ngọn đèn sáng mờ mịt, bàn ghế để lộn xộn, trên sàn có một vũng m//áu lớn và một người giả đang nằm.
Tôi đứng ở cửa, luồng khí đen dày đặc trong góc tường.
Thấy tôi không nhúc nhích, Ôn Di lại nhướng mày khiêu khích tôi.
“Sao , mới đó đã sợ rồi sao? https://truyenne.net/siết chặt nắm đấ//m đi vào trong nhà, cánh cửa tự đóng sầm lại.
“Diệp Đồng, lại giở trò gì ?”
Vu Tư Niên vỗ ng//ực, trừng mắt hu.ng hă//ng tôi.
Tôi lười để ý đến ta, chỉ lạnh lùng tiểu qu.ỷ đu trên lưng ta, nó há cái miệng to như chậu m//áu, cắ.n vào vai ta.
Vu Tư Niên đưa tay xoa lấy bả vai của mình, có lẽ đang buồn bực không biết mình có bị trúng gió hay không.
“Aaa!”
Ôn Di đột nhiên che mắt lại, ngồi sụp xuống sàn, giọng điệu run rẩy nghẹn ngào.
“Người, người trong bức ảnh kia, đang di chuyển.”
Hứa Khố đi tới đỡ Ôn Di đứng dậy, kiên nhẫn trấn an ta.
“Chị Ôn, chắc chắn là thiếu ánh sáng nên chị hoa mắt thôi, người trong ảnh sao có thể di chuyển .”
Tôi ngước mắt vào tấm ảnh mà Ôn Di .
Đó là một tấm ảnh gia đình, vốn là ảnh một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn, người phụ nữ đó lại đột nhiên nghiêng đầu qua, đôi mắt từ trong hốc mắt sắp rớt ra ngoài.
Cô ta nhe răng ra, để lộ hàm răng nanh đỏ lòm.
6.
Tôi phát hiện, dường như ta chỉ biết có mỗi việc h.ù dọ.a con người.
Thấy tôi dùng vẻ mặt thản nhiên ta, ta tỏ ra mất hứng, nhét đôi mắt trở vào trong, sau đó khôi phục lại bộ dáng như trong tấm ảnh.
Nhưng q.uỷ nam bên trong góc cũng không hành , đoán chừng chỉ muốn hù dọa chúng tôi để chúng tôi mau rời khỏi đây.
Chỉ cần không chọc đến họ thì sẽ không có việc gì.
Ngược lại là Ôn Di, ta là một x//ác sống, sao lại sợ q.uỷ?
Lẽ nào mũi heo cắm hành lá giả voi sao?
Hay là có ẩn gì khác đây?
Mọi chuyện có vẻ càng lúc càng trở nên thú vị hơn, bây giờ không phải lúc tính sổ Ôn Di.
Vẫn nên mau chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.
Tôi ngồi xuống đào ra một thỏi vàng nhỏ bên dưới gầm bàn đầy bụi bặm.
“Được rồi, chúng ta mau đi đến ngôi nhà tiếp theo thôi!”
“Đợi đã! Nơi này hình như có thứ gì đó.”
Hứa Khố lên tiếng, sau đó đi tới tháo khung ảnh.
Ti.m tôi đ//ập thình thịch theo, tôi lo lắng hô lên ngăn cậu ta lại:
“Đừng chạm vào thứ đó.”
Bàn tay Hứa Khố chợt khựng lại giữa chừng, cậu ta quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc tôi, cũng không có hành gì thêm.
Vu Tư Niên trợn mắt liếc tôi, ta bước nhanh lên phía trước tháo khung ảnh xuống, còn cầm trong tay xoay tới xoay lui vài vòng.
“Hứ, không có gì mà!”
“Diệp Đồng, hét lớn quá như thế để gì? Vì để có thêm nhiều cảnh quay hả?”
Vu Tư Niên xong liền duỗi tay ra muốn treo khung ảnh lên tường lại, Hứa Khố vừa quay người lại đúng lúc chạm vào cánh tay của ta.
Khung ảnh tuột tay rơi xuống đất, tiếng kính vỡ vang lên.
Luồng khí đen dày đặc từ vết kính nứt tuôn ra bên ngoài.
Một bóng đen từ trong góc bay đến đằng sau lưng Vu Tư Niên, lộ ra cái miệng lớn sừng sững.
Tôi kéo Vu Tư Niên ra sau, thuận tay cầm b.ùa nhét vào trong miệng của qu.ỷ nam.
“Diệp Đồng, kéo tôi gì? Cô…”
Nhìn thấy ánh sáng vàng lóe lên, những lời Vu Tư Niên sắp đều nuốt ngược vào trong.
Anh ta biết, cho dù là kỹ xảo chương trình cũng không thể xuất hiện ở đây.
Khi câu cuối cùng vừa dứt, trong nhà vang lên một tiếng gào thét thảm thiết.
Nhưng nó không thuộc về bất kỳ ai trong số chúng tôi.
Tôi không quan tâm quá nhiều, vung thêm vài tấm b.ùa ra, trong nhà vang lên những âm thanh lộp bộp.
Một lúc sau, căn nhà yên tĩnh trở lại, một nhà ba người dắt tay nhau vẫy tay chào tạm biệt với tôi.
Cùng lúc đó, cánh cửa cũng mở ra nhẹ nhàng.
Tất cả mọi người vội chạy ra ngoài như đi//ên .
Trong khung bình luận cũng trở nên căng thẳng theo.
[Chuyện gì ? Cảm giác không giống như đang diễn nhỉ?]
[Má ơi, cứu mạng, sợ quá đi mất, rốt cuộc có phải là diễn không ?]
[Ban nãy Diệp Đồng gì ? Đang phép hả? Cô ta thật sự có bản lĩnh đó sao?]
[Lầu trên bớt giỡn, chắc chắn theo kịch bản thôi! Vì xây dựng nhân vật huyền học cho ta, tổ đạo diễn thật sự đã nhọc lòng rồi!]
Vu Tư Niên, với tư cách là đương sự, lúc này hai chân đã mềm nhũn, ta ngã ngồi dưới đất, giọng cũng run rẩy theo:
“Hay là, hay là, chúng ta đi về nhà đi?”
Lúc này trời đã tối hẳn, tôi ngẩng đầu về phương hướng lúc đến đây.
Rõ ràng chỉ cách cửa thôn có mười mấy mét, bây giờ đã không không thể thấy điểm đến.
Làm gì còn có đường để trở về?
Chỉ có thể kiên trì đi tiếp thôi.
Tôi ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị xoa dịu bầu không khí này, chưa kịp lên tiếng, Ôn Di đã trước:
“Chương trình vừa mới bắt đầu, gì có lý nào bỏ về , đây chẳng qua chỉ là hiệu ứng tổ chương trình thiết kế để hù dọa chúng ta mà thôi.”
“Hay là chúng ta chia thành hai nhóm, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, xong sớm thì sẽ có thể ra ngoài sớm.”
Hứa Khố gật đầu tỏ ra đồng ý.
Vu Tư Niên cũng không thể gì thêm, chỉ có thể âm thầm tẩy não mình, tự nhủ với bản thân rằng chỉ là trò qu.ái đ.ản của tổ chương trình thôi.
Nhưng sau đó vẫn dời bước đến bên cạnh tôi, kéo lấy tay áo tôi, vẻ mặt nịnh nọt :
“Chị Đồng, tôi cùng một nhóm với chị.”
Tôi không quan tâm mình cùng nhóm với ai, tôi rất tò mò, Ôn Di sẽ chọn ai cùng nhóm với ta?
7.
Tôi vốn tưởng rằng Ôn Di sẽ lên tiếng từ chối, không ngờ ta lại đồng ý rất dứt khoát, sau đó dẫn theo Hứa Khố nhanh chóng rời đi.
May mà trên người Hứa Khố có bù.a của tôi, nhất thời sẽ không xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn.
Vu Tư Niên cúi người đi theo sau lưng tôi, ta gần như muốn dính lên người tôi luôn .
Không biết đã đi bao lâu, tôi dừng lại trước một ngôi nhà, dưới mái hiên nhà có treo một chiếc đèn lồng đỏ.
“Ảnh đế Vu, chúng ta đã thấy chiếc đèn lồng này lần thứ mấy rồi?”
“Hả, không để ý nữa!”
Tôi trừng mắt ta.
Đúng là vô dụng, uổng công tập luyện thể hình cả toàn thân, tiếc là không luyện não.
Đi thêm một lúc nữa tôi lại thấy chiếc đèn lồng kia.
Lần này Vu Tư Niên không còn bình tĩnh nữa.
Anh ta run rẩy đưa tay ra chỉ vào chiếc đèn lồng rồi hô to: “Lần này có thể chắc chắn, lần thứ hai rồi.”
Tôi xoa hai bên tai gần như ù đi vì tiếng hét của ta, nhấn mạnh nhắc nhở: “Lần thứ tư rồi.”
Lần này chúng tôi đã gặp phải Q.uỷ dẫn đường.
Xem ra có người muốn vây khốn tôi lại.
Vu Tư Niên bất chấp hình tượng, ôm chặt lấy cánh tay tôi không buông.
“Vậy, phải sao đây?”
“Đi xem thử.”
Tôi thản nhiên bước đi, còn kéo theo Vu Tư Niên đang lưỡng lự nửa bước nửa dừng.
Tôi đẩy cánh cửa nặng trĩu ra, đột nhiên sức nặng bên trên cánh tay chợt nhẹ đi, tôi vô thức quay đầu lại .
Bên cạnh tôi giờ phút này đã không thấy bóng dáng Vu Tư Niên đâu, chỉ còn lại bóng đêm vô tận.
Cho dù Vu Tư Niên không dám tiến tới gần ngôi nhà q.uỷ d.ị này, so với nguy hiểm không biết đến bên ngoài, tôi tin ta sẽ mong muốn đi cùng với tôi hơn.
Cho nên khả năng lớn nhất chính là, ta đã bị thứ gì đó chặn lại.
“Vu Tư Niên?”
Tôi gọi lớn tên ta, không có tiếng người đáp lại.
Tôi đưa tay sờ ở sau người.
Quả nhiên, cánh cửa gỗ nặng nề này là một kết giới, ngăn cảnh toàn bộ mọi thứ giữa tôi và Vu Tư Niên, bao gồm cả giọng của nhau.
“Kẽo kẹt!”
Cánh cửa cách đó không xa đột nhiên tự mở ra mà không hề có gió thổi.
Thì ra là đang đợi tôi đến à?
Tôi nắm chặt lệnh bài Ngũ lôi trong tay, do dự một lát.
Thứ này đã muốn tôi đi vào một mình, nếu như tôi https://truyenne.net/sẽ không phải thứ nguyên bản mà nó muốn cho tôi thấy.
Tôi chỉ có thể tạm bỏ lại Vu Tư Niên, nhấc chân đi vào trong.
“Ầm!”
Cửa nhà tự khép lại, đèn trong nhà chợt sáng bừng lên hệt như ban ngày.
Bạn thấy sao?