“Không biết Tiểu Trường Lạc của chúng ta thích màu xanh hay màu hồng nhỉ? Ba con không sao cả, mua hết! Mẹ trách ba lãng phí, ba chỉ vỗ ngực lớn: ‘Chỉ cần con thích, dù có là cầu vồng, ba cũng sẽ cố gắng kiếm tiền mua đủ!’”
“Trường Lạc, con có nghe thấy không? Ba con lắm, mẹ cũng con nữa!”
Tôi đi đến cuối hành lang, mở cánh cửa của một căn phòng trống.
Dù chưa từng sửa sang, sau cánh cửa cũng dán một mảnh giấy nhớ.
“Ba con , căn phòng này có ánh sáng tốt nhất, rất thích hợp phòng ngủ cho con.
Tuy ba mẹ đã dùng hết tiền để mua căn nhà này, lương của ba ở nhà họ Thời rất cao, chỉ cần thêm một năm nữa, ba sẽ dành dụm đủ tiền để xây cho con một căn phòng công chúa đẹp nhất trên thế giới này!
Tiểu Trường Lạc, con cũng mong chờ có phải không?”
Tôi gần như có thể hình dung ra nét mặt của mẹ khi viết những dòng chữ này.
Chắc chắn bà đã từng mong một ngày nào đó, con mình có thể lớn lên, nắm tay con, đọc những tờ giấy nhớ này.
Để với tôi rằng, tôi mong chờ biết bao.
Để với tôi rằng, ba mẹ tôi đến nhường nào.
Nhưng căn phòng này còn chưa kịp sửa sang, thì tin dữ về cái chết của ba tôi đã đến.
Thế là, mọi điều tốt đẹp đều đột ngột chấm dứt.
Tôi không biết từ lúc nào, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tay run rẩy vuốt nhẹ những mảnh giấy nhớ, như thể đang chạm vào hơi ấm còn sót lại của mẹ.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một người đàn ông hiền lành, tận tụy với gia đình.
Cùng một người phụ nữ vui tươi, hoạt bát.
Bây giờ, họ đã có hình hài rõ ràng trong tâm trí tôi.
Thì ra, tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc như .
Thì ra, tên thật của tôi là Trường Lạc.
Chúc Trường Lạc.
8
Cuộc sống ở thị trấn nhỏ bình dị không hề nhàm chán.
Tôi tìm một công việc dạy piano cho trẻ em.
Ngày thường, tôi dạy học, lúc rảnh rỗi thì lang thang ngắm phố phường theo ý thích.
Sắp đến Tết Nguyên Đán, khắp nơi đều giăng đèn lồng đỏ và dán câu đối xuân.
Ngồi trên băng ghế đá ven đường, tôi rút điện thoại ra, mở mạng xã hội.
Lướt xem dòng tin tức mới nhất.
Lướt mạng xã hội, tôi vô thấy bài đăng mới nhất của Thời Nghiên.
Một bức ảnh chụp ba người—Đường Nhã Tụng ngồi chính giữa, tay phải ôm lấy phu nhân Thời, đầu hơi nghiêng về phía trái, dựa vào vai Thời Nghiên.
Cô ta rạng rỡ, hạnh phúc tràn đầy.
Dòng thích đơn giản:
“Tin vui sẽ đến sau Tết.”
Bình luận phía dưới toàn những lời chúc mừng:
“Xứng đôi quá trời!”
“Vậy là sau Tết có tiệc cưới rồi đúng không?”
“Môn đăng hộ đối, chúc hai người hạnh phúc nhé!”
Lạ một điều, Thời Nghiên vốn ít khi đăng bài trên mạng xã hội, lần này lại có vẻ rất vui, còn kiên nhẫn trả lời từng bình luận.
Giữa hàng loạt lời chúc mừng, tôi bắt gặp một bình luận lạc lõng:
“Tiểu Thu đâu? Sao không thấy ấy trong ảnh?”
Nhưng khi tôi vừa nhấn mới trang, dòng bình luận đó đã bị xóa mất.
Tôi thản nhiên cất điện thoại vào túi, đứng dậy định quay về nhà.
Bỗng nhiên—
Một tiếng nổ vang lên trên bầu trời!
Tôi ngẩng đầu, chỉ kịp thấy những chùm pháo hoa khổng lồ rực sáng, tỏa ra như những dải tua rua lấp lánh.
Xuyên qua lớp kính mờ hơi nước của tiệm tạp hóa ven đường, tôi trông thấy màn hình TV treo tường đang phát chương trình Gala Chào Xuân.
Lúc này, tôi mới sực nhớ—
Hôm nay là đêm Giao thừa.
“Tự dưng muốn đốt pháo hoa quá.”
Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu tôi.
Vì , tôi quay người, bước về phía quảng trường trung tâm—nơi có rất nhiều người đang tụ họp để chờ đón khoảnh khắc giao thừa.
Nhưng khi chỉ còn cách quảng trường vài trăm mét, một cơn đau nhói bất ngờ ập đến!
Mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại tiếng ù tai chói tai.
Tôi mất thăng bằng, ngã chúi về phía trước.
Hình như tôi va vào một người—một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác dài màu đen.
Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy giọng trầm ổn của ta:
“Thời tiểu thư!”
Sau đó, mọi thứ chìm vào bóng tối.
9
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh VIP.
Đầu tôi đau nhói, vô thức đưa tay ôm lấy trán, cố gắng ngồi dậy.
Nhưng khi rõ người đàn ông trước mặt, tôi gần như tưởng rằng mình vẫn còn đang mơ:
“…Tĩnh Hoài Châu?”
Bốn đại gia tộc quyền lực nhất thành phố Hải Thị—Tĩnh, Bạch, Chu, Đường.
Mà Tĩnh Hoài Châu, chính là con trai duy nhất của nhà họ Tĩnh.
Từ trước đến nay, nhà họ Tĩnh và nhà họ Thời không có nhiều giao thiệp.
Tôi với ta, nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt vài lần trong các bữa tiệc xa hoa.
Hầu hết thời gian, tôi chỉ thấy ta bị bao vây bởi hàng loạt nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh, còn tôi thì lặng lẽ đứng xa, cầm đĩa bánh ngọt, không liên quan đến thế giới của ta.
Nhưng tại sao bây giờ, một nhân vật tầm cỡ như lại xuất hiện ở thị trấn nhỏ này?
“Cô tỉnh rồi?”
Tĩnh Hoài Châu vốn đang ngồi trên sofa, thấy tôi mở mắt, ta đứng dậy, rót một ly nước rồi đưa tới.
Tôi mím môi nhận lấy, khẽ :
“Cảm ơn.”
Người đàn ông này, trên thương trường mệnh danh là “Diêm Vương mặt lạnh”, không thích giao thiệp với ai, trông có vẻ xa cách.
Nhưng lúc này đây, ta lại cư xử khá… chu đáo?
“Cô đã hôn mê hai ngày. Trong thời gian đó, có người liên tục gọi điện thoại cho . Tôi sợ phiền nghỉ ngơi nên đã tắt máy giúp rồi.”
Tay tôi khựng lại giữa không trung.
Tôi không ngờ lần này mình lại ngất lâu đến .
Cũng không ngờ Tĩnh Hoài Châu lại không tò mò về bệnh của tôi, mà chỉ đơn thuần giúp tôi tắt điện thoại để không bị phiền.
Lúc mở màn hình, hàng loạt thông báo hiện ra.
99+ tin nhắn từ Thời Nghiên.
99+ cuộc gọi nhỡ từ Thời Nghiên.
Tôi lướt qua tin nhắn của Thời Nghiên, từng dòng chữ hiện lên như một sự trớ trêu.
“Tôi đã hỏi quản gia ở căn hộ, hoàn toàn không đến đó. Thời Thu, bây giờ to gan thật nhỉ? Cô dám tự ý chạy lung tung?”
“Tôi cho một tiếng để gọi lại giải thích.”
“Tôi biết còn giận, tôi cũng chỉ vì nhà họ Thời, để có một cuộc sống tốt hơn sau này. Ngoan, đừng giận nữa, nhắn lại cho tôi đi, không?”
“Thời Thu, không mang theo hộp socola tôi tặng.”
Hộp socola ta nhắc đến—là hộp mà tôi nhận vào lễ Tình nhân năm mười tám tuổi.
Tôi luôn trân trọng nó như một báu vật, ngay cả khi đã quá hạn, tôi cũng không nỡ ăn.
Tôi còn từng rằng, nếu có một ngày bị đày ra đảo hoang và chỉ có thể mang theo một món đồ, tôi chắc chắn sẽ chọn hộp socola này.
Vì nó là biểu tượng duy nhất của cảm tôi dành cho Thời Nghiên.
Nhưng bây giờ, tôi lại bỏ nó lại trong căn nhà đó.
Kể từ tin nhắn đó, Thời Nghiên như phát điên, liên tục gọi điện và nhắn tin cho tôi.
“Thời Thu, trai cầu xin em, đừng biến mất không? Ít nhất cũng để biết em đang ở đâu.”
“Chết tiệt, tại sao không thể tìm ra dấu vết của em?”
“A Thu, là lỗi của . Anh không nên nổi giận với em. Em về nhà đi, sẽ không bao giờ đuổi em đi nữa.”
Tôi cau mày, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Thật khó tin—
Người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn đẩy tôi ra khỏi cuộc đời ta, bây giờ lại hoảng loạn đến mức này.
10
Tĩnh Hoài Châu quan sát sắc mặt của tôi, chợt mở miệng hỏi:
“Thời tiểu thư, có cần giúp đỡ không?”
Tôi trầm ngâm một lúc, rồi chần chừ :
“Anh có thể giúp tôi giữ bí mật về chuyện đã gặp tôi ở đây không?”
Anh ta khẽ nhướng mày:
“Đương nhiên. Nhưng… chỉ thôi sao? Tôi có thể giúp nhiều hơn thế.”
“Ví dụ như… khiến kẻ quấy rầy biến mất.”
“Hoặc bắt những người từng bắt nạt phải quỳ xuống xin lỗi.”
Tôi giật mình, đôi mắt mở to kinh ngạc.
“Không… không cần đâu.”
Tại sao mới lần đầu trò chuyện trực tiếp, ta lại dường như biết rõ về cuộc sống của tôi như ?
Tĩnh Hoài Châu nghe thấy tôi từ chối, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Trên gương mặt lạnh lùng, tôi lại thấy một chút… thất vọng?
Tôi gần như nghĩ rằng mình lầm.
“Ừm… Tĩnh tiên sinh, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước. Anh gửi hóa đơn viện phí cho tôi, tôi sẽ thanh toán đầy đủ.”
Tôi vén chăn, định đứng dậy.
Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn đứng im, không có ý định nhường đường.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu camel, bên trong là áo len cổ cao.
Từng đường nét trên cơ thể đều lộ rõ dấu vết của những buổi tập luyện chăm chỉ.
Tôi bất ngờ ngẩng đầu, suýt chút nữa đâm thẳng vào lồng ngực ta.
“Tĩnh tiên sinh?”
Anh ta lấy điện thoại ra, giọng điệu có chút gượng gạo:
“Làm sao để gửi?”
Tôi ngơ ngác: “Gửi gì cơ?”
“Không phải bảo tôi gửi hóa đơn cho sao? Tôi không có số của .”
Tôi chớp mắt, nghĩ lại mới nhận ra đúng là như .
“Vậy… quét mã đi?”
Tĩnh Hoài Châu không gì, chỉ đưa điện thoại cho tôi.
Tôi mở mã QR, quét qua màn hình của ta, sau đó trả lại điện thoại.
Lướt nhanh qua danh sách tin nhắn, tôi phát hiện—
Trên màn hình chat của ta, chỉ có vài cuộc trò chuyện, toàn bộ đều là với người thân và trợ lý.
Danh sách gọn gàng đến mức không cần phải kéo xuống để tìm thêm tin nhắn.
Có vẻ như ta không thường xuyên liên lạc với ai.
11
Chiếc Mercedes-Benz màu đen chậm rãi dừng lại trước căn biệt thự nhỏ.
Tôi tháo dây an toàn, quay sang :
“Tôi đến nơi rồi, lần này thật sự cảm ơn , Tĩnh tiên sinh. Hôm nào tôi nhất định sẽ mời một bữa để bày tỏ lòng biết ơn.”
Nói xong, tôi liền vươn tay mở cửa xe.
Nhưng ai ngờ, ngay sau lưng, giọng nhàn nhạt của Tĩnh Hoài Châu vang lên:
“Không cần để hôm khác đâu, hay là ngay hôm nay đi.”
Tôi: “?”
Cái gì cơ?
Cho dù tôi có chậm hiểu đến đâu, tôi vẫn có thể cảm nhận —vị “Diêm Vương mặt lạnh” nổi tiếng này dường như… hơi bám người rồi đấy?
Nhưng từ chối ân nhân cứu mạng thì cũng không hay lắm.
Tôi đành gượng:
“Cũng , muốn ăn gì?”
Tĩnh Hoài Châu vẫn đặt tay trên vô lăng, trầm tư trong giây lát, sau đó thẳng vào tôi, không trả lời mà hỏi lại:
“Tủ lạnh nhà có thực phẩm không?”
…
Tĩnh Hoài Châu muốn tự nấu ăn?
Bạn thấy sao?