Mộ Tiêu – Chương 4

Tác giả: 不含糖可乐

Đề cử: Meo thiếu ngủ

Dịch: Báo nhà có hai con Chuyện

Ảnh: Pinterest

8.

Nửa tháng sau, vết thương của Lục Ngộ đã bình phục, ta quyết định gửi thằng bé đến nhi đường nhân gian chuyên thu nhận trẻ mồ côi.

Nhưng thằng bé lăn lộn trên mặt đất, gì cũng không chịu đi.

Ta miễn cưỡng t.r.ó.i nó vào thanh yên k.i.ếm, nhắm mắt ngơ trước những lời khẩn cầu của nó.

Sau khi tiễn Lục Ngộ đi, trong trúc lâm tiểu viện yên tĩnh mấy ngày.

Ngày hôm đó, khi ta ra trấn Thanh Sơn để mua dược liệu cần thiết cho việc luyện đan, cờ thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước.

Ta đuổi theo, tóm lấy cánh tay Lục Ngộ, lạnh lùng :” Ai cho đệ chạy lung tung? Không sợ bị b.ắ.t c.óc à? Để ta đưa đệ về.”

Mắt thằng bé sáng lên khi thấy ta, sau khi nghe thấy lời ta , nó lại cúi đầu xuống:

“Đệ không muốn ở lại thiện đường, ở đó không có người tốt. Đệ đã tận mắt chứng kiến toàn bộ ngân lượng mà những nhà hảo tâm quyên góp cho thiện đường đều lọt vào túi của đường chủ và quản sự, bọn họ ăn con cá lớn miếng thịt to chỉ cho bọn đệ ăn rau cám và màn thầu hấp, hơn nữa quản sự sẽ đánh bọn đệ nếu có gì không vừa ý.”

Nghe thế, ta cau mày.

Thằng bé nghiêng đầu qua, nhỏ:

“Không ai trong bọn họ tốt với ta như tỷ, cho dù tỷ có gửi ta trở lại, ta vẫn sẽ tìm cơ hội khác để chạy trốn.”

Lục Ngộ đã đạt ý nguyện cùng ta trở lại trúc lâm tiểu viện.

Một ngày nọ, có tin đồn rằng khi các đệ tử của Lưu Vân phái xuống núi tu luyện, vô phát hiện ra trong thiện đường có những việc hèn hạ như b.iển thủ công quỹ từ thiện và n.g.ược đ.ãi trẻ em.

Khi đường chủ và chủ sự phát hiện mọi chuyện bị bại lộ, liền ôm theo ngân lượng và vàng bạc chạy trốn, trên đường bị một nữ tử đeo mặt nạ t.r.ảm s.át.

Khi nghe tin đồn, ta đang dùng truyền tấn phù gửi lời đa tạ đến sư tỷ của Lưu Vân phái.

Lục Ngộ hào hứng kể cho ta nghe về nữ tử che mặt đang vì dân trừ , miêu tả sinh và khoa trương như thể cậu ta có mặt tại hiện trường ngày hôm đó.

Sau khi nghe xong, ta thở dài một tiếng, dùng hai ngón tay nhặt truyền tấn phù lên và truyền linh lực vào đó, trong giây lát, lá phù tan biến khỏi tay ta.

Trên mặt Lục Ngộ lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Đột nhiên, thằng bé nắm lấy cánh tay ta, ngẩng đầu ta với đôi mắt lấp lánh.

Ta đột nhiên có một dự cảm không tốt.

“Cầu xin tỷ tỷ hãy thu nhận đệ đồ đệ!”

……quả nhiên.

Lục Ngộ không biết suy nghĩ của mình sai ở đâu, cứ nài nỉ ta thu nhận nó đồ đệ.

Ta bị nó quấn lấy phiền, nên đã thuận tiện chấp nhận đệ tử này.

Sau khi Lục Ngộ vui vẻ rời đi, ta nhận hồi đáp của sư tỷ:

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn ta. Chỉ là Mộ sư muội, muội thực sự không có ý định quay về Lưu Vân phái sao? Ta thường xuyên thấy tam trưởng lão ai oán than thở.”

Ta im lặng một lát rồi hồi đáp:” Sau này nếu có cơ hội, muội sẽ về thăm sư phụ.”

Sau khi nhận Lục Ngộ đệ tử, trước tiên ta kiểm tra linh căn của thằng bé, điều khiến ta kinh ngạc là thằng bé này không có linh căn.

Nhưng ta thấy căn cốt nó cực tốt, rõ ràng là hạt giống tu luyện tốt…

Lục Ngộ không có linh căn, không có biện pháp nào, ta chỉ có thể dạy Lục Ngộ k.iế.m pháp và khinh công.

Đêm khuya.

Ta lặng lẽ bước vào phòng Lục Ngộ, dùng kim lấy một giọt m.á.u của nó.

Ta nhỏ m.á.u lên ấn đường nó, sau đó chích đầu ngón tay bản thân để lấy m.á.u.

Sử dụng m.á.u của cả hai vật dẫn, thi pháp khế ước.

M.á.u và linh lực quyện vào nhau, từ ấn đường nhập vào nhận thức.

Khế thành.

Ta lặng lẽ đi ra.

Lục Ngộ lai lịch bất minh, thân phận bí ẩn, nếu sau này cậu ta p.h.ản bội lại ta, khế ước này có thể giúp ta.

Nhân tâm nan trắc.

Trên đời này, ta chỉ tin tưởng chính mình.

9.

Ta đã dốc lòng chỉ bảo Lục Ngộ trong suốt tám năm.

Ngoại trừ “K.i.ế.m Tiên Quyết” ra, ta đã truyền thụ tất cả các k.iế.m pháp mà ta học .

Trong tám năm qua, ta phát giác ra ánh mắt Lục Ngộ ta dần dần không còn thuần khiết, đôi khi còn lộ ra ý và chiếm hữu.

Đệ ấy đã tâm với ta.

Ta không quan tâm đến chuyện phong nguyệt, cũng chẳng muốn đáp lý với đệ ấy nữa, huống đệ ấy còn là đồ đệ mà ta chăm sóc đến khi trưởng thành.

Khi đệ ấy giả bộ sợ lôi vũ ( sấm sét trong mưa ) và muốn ngủ cùng ta, ta đã trực tiếp đặt một lớp kết giới bên ngoài trúc lâm tiểu viện để ngăn mưa, thi pháp tạo tuyết.

Không muốn thấy sét đánh mưa rơi, thì hãy ngắm tuyết rơi.

Khi đệ ấy giả bệnh và kêu đau đớn, muốn giành lấy thương của ta, ta đến phàm trần tìm một ít dược liệu đắng, mỗi ngày đều phải tận mắt chứng kiến đệ ấy uống hết, khi nào đệ ấy kêu khỏe mới ngừng.

Thời gian trôi qua, đệ ấy hẳn cũng đoán đây là ý cự tuyệt trong im lặng của ta nên cũng ngừng giở trò, trở nên an phận hơn rất nhiều.

Năm Lục Ngộ mười tám tuổi, ta để đệ ấy ra ngoài lịch luyện vài năm, quay trở lại hồng trần.

Làm sao có thể thấu hồng trần mà không trải qua nhân thế gian.

Tâm Lục Ngộ không muốn đi, thực tại không thể chống cự lại ta, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi, ta đưa cho đệ ấy một vài pháp bảo, căn dặn đệ ấy ra ngoài rèn luyện nhất định phải cẩn thận.

Hai năm sau.

Ta đang ngồi trong phòng nghiên cứu về “K.i.ếm Tiên Quyết”, ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc va phải ánh mắt của Lục Ngộ.

“A Ngộ, sao đệ quay trở về sớm ?”

Vừa dứt lời, ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Lục Ngộ dường như đã thay đổi.

Khí tức trên thân thể đệ ấy trước đây đã bị thay thế bằng luồng sát khí, lông mày nhuốm một luồng lệ khí, đôi mắt sáng kia cũng thay đổi trở nên u ám vô thần, toàn bộ thân thể giống như đã mất đi linh hồn.

Nghe thấy âm thanh của ta, Lục Ngộ lớn, hét lên:” Sư phụ… …”

Thanh âm của đệ ấy ẩn chứa muôn ngàn cảm , ẩn chứa dưới làn nước tưởng chừng như tĩnh lặng.

Ta bước đến trước mặt đệ ấy, quan sát một phiên rồi hỏi:” Đệ dường như thay đổi rồi…khi xuống núi lịch luyện, đệ đã trải qua những gì ?”

Lục Ngộ khổ:” Một năm nay, đệ đã trải qua rất nhiều sự , cũng thấy lòng người lạnh nhạt đa biến. Trước nay đệ không quan tâm thế sự, nay ở trong hồng trần, hiểu rõ rất nhiều điều, tự nhiên cũng trưởng thành hơn.”

Thấy đệ ấy không muốn thêm, ta cũng không tiện hỏi nữa.

Buổi trưa, sau khi luyệhắn.i.ếm xong, Lục Ngộ đưa cho ta một tách trà, ta liếc , luôn cảm thấy trong ánh mắt đệ ấy có gì đó kỳ quái.

Vì thế ta lưu tâm, sau khi Lục Ngộ rời đi, ta liền lén nhổ trà ra.

Đêm khuya, khi ta đang nằm trên giường, đột nhiên nghe thấy bên cạnh giường có người đang chuyện.

“Sư phụ…Mộ Tiêu…sao người có thể như với ta?”

Tâm ta như thắt lại, tu vi của Lục Ngộ từ khi nào lại cao như ?

Ta thậm chí còn không nhận ra rằng đệ ấy đã vào phòng ta… …

Lục Ngộ đứng bên giường ta chằm chằm hồi lâu, đột nhiên nghe thấy hắn rút ra một con d.a.o găm.

Lục Ngộ thật sự muốn g.i.ế.t ta!

Người đệ tử mà ta đã nuôi dưỡng suốt tám năm thực sự muốn lấy mạng sống của ta, ta không thất vọng thì là giả.

Tuy rằng bình thường ta có lạnh nhạt với hắn, ta thật tâm coi hắn như truyền nhân mà dụng tâm chỉ bảo.

Nhưng hắn…

Ta có thể cảm nhận , hắn đã giơ cao chủy thủ.

Đúng lúc ta chuẩn bị dùng linh lực đẩy tay hắn ra thì một tiếng “bốp” vang lên.

Chủy thủ rơi xuống đất.

“Thật xin lỗi…thật sự xin lỗi…cha, nương, con biết mọi người rất tốt với con, con… …”

Lục Ngộ có chút kiềm chế âm thanh nghẹn ngào, giống như bị mắc lại, vô cùng thống khổ.

Ta bắt hai từ mấu chốt trong lời của hắn, cha, nương?

Cha mẹ hắn có thù với ta à? Liệu hắn đã khôi phục ký ức chưa? Khôi phục từ khi nào ?

Lục Ngộ tựa hồ lại chằm chằm ta, lẩm nhẩm:” Mộ Tiêu, ta muốn ngươi dùng cả quãng đời còn lại để chuộc tội.

Nói xong, hắn nhặt chùy thủ lên rồi rời khỏi phòng, để lại cho ta đầy nghi vấn.

Ngày hôm sau trong bữa tối, hắn mỉm kể cho ta nghe một số điều thú vị mà hắn đã gặp tại nhân gian, như thể đêm qua không có chuyện gì phát sinh.

Ta không vạch trần hắn, tiếp tục giả vờ như mình không biết gì cả.

Ta phải tìm ra bí mật của hắn trước đã.

10.

Kể từ ngày đó, Lục Ngộ đã trở lại bộ dạng không nghiêm túc thường ngày, hắn thường lôi kéo ta kể những câu chuyện thú vị dưới núi và nài nỉ ta luyện kiếm cùng hắn.

Lệ khí quanh hắn đã bị quét sạch, đâu còn chút dấu vết tối tăm u ám.

Nếu không phải trải qua đêm đó, có lẽ ta thực sự đã bị kỹ năng diễn xuất của hắn đánh lừa.

Một đêm khuya, ta nghe thấy vài tiếng nhỏ phát ra từ trung viện.

Ta nín thở, lặng lẽ di chuyển đến bên cửa sổ, nhấc một góc cửa sổ gỗ lên, từ khe hở thấy Lục Ngộ đang rón rén ra khỏi cửa.

Ta vận khinh công đuổi theo hắn, giữ một khoảng cách gần.

Lục Ngộ dừng bước bên một khe suối.

Không lâu sau, một hắc y nhân có dấu đỏ trên trán xuất hiện bên bờ suối.

Nhìn thấy ấn ký đỏ trên trán hắc y nhân, ta đã bị thất kinh.

Đó chính là ấn ký riêng của Ma tộc.

Lục Ngộ đã cấu kết với Ma tộc?!

Nhưng Ma tộc rõ ràng đã bị thương tổn nặng trong trận đại chiến với Tiên môn một nghìn năm trước, đã rút về ma giới, rất lâu không xuất hiện.

Lần này Ma tộc đột nhiên lẻn về nhân giới chắc chắn có mục đích.

Sau khi nhận ra có điều gì đó bất ổn, ta lập tức lấy truyền tấn phù ra chuẩn bị thông báo cho giáo phái việc ma giới đã xuất hiện ở nhân giới.

Hắc y nhân quỳ xuống hành lễ với Lục Ngộ, cung kính hô to:” Điện hạ.”

Tay ta run run.

Lục Ngộ thật sự là người của Ma tộc? Chằng trách nào hắn lại không có linh căn… …

Chẳng trách tu vi của hắn đột nhiên tăng vọt, hẳn là do huyết mạch Ma tộc thức tỉnh.

Hắc y nhân :” Điện hạ, việc ngài giao thuộc hạ đã xử lý xong, Ma quân đã nghi ngờ ngũ trưởng lão, ngũ trưởng lão cũng bất mãn với Ma quân, chúng ta chỉ cần chờ đợi ngư ông đắc lợi.”

Lục Ngộ gật đầu, trên mặt có chút tà ác, cong khóe môi :

” Ồ, thật là một đám ngu xuẩn.”

“Việc của hoán linh tán cũng đã giải quyết ổn thỏa, thuộc hạ đã tận mắt chứng kiến Ma Quân uống ly rượu đó, sau một năm, dưới tác dụng của hoán linh tán ma khí của hắn sẽ sụp đổ, hắn sẽ trở thành một phế nhân.”

Lục Ngộ nheo mắt lại, vầng trăng sáng trên bầu trời hồi lâu tự nhủ:” Đường huynh ơi đường huynh, khi ngươi s.á.t h.ạ.i phụ thân và mẫu thân ta, phái người truy s.á.t ta, hẳn ngươi phải nghĩ đến, nếu để ta sống sót thì ngươi sẽ xảy ra chuyện gì.”

Ta thất kinh một trận khi nghe những điều này, không ngờ nội bộ Ma tộc lại khốc liệt như thế.

Hắc y nhân liếc Lục Ngộ, ngập ngừng một chút mới dè dặt hỏi:

“Điện hạ, ngài dự định khi nào sẽ quay trở về Ma giới? Kỳ thật… …ngài không nên ở cùng Nhân tộc, càng huống hồ nữ tử kia từng là người của Tiên môn. Hơn nữa, phân thân của ngài tại Nhân tộc cùng ta có huyết hải thâm thù, nếu ta phát hiện ra thân phận của ngài, e rằng sẽ bất lợi cho ngài.”

Nhân tộc… …phân thân… …huyết hải thâm thù… …

Ta kết nối những lời này với hành vi bất thường của Lục Ngộ sau khi quay trở về, ta chợt hiểu ra điều gì đó.

Lục Ngộ, chính là Tạ Hàn Minh!

Nói chính xác thì, Tạ Hàn Minh chỉ là một hồn phách phân thân của Lục Ngộ mà thôi.

Khi còn tu luyện ở Lưu Vân phái, ta từng xem qua một cuốn cổ thư ở tàng thư các.

Cổ thư ghi lại một bí pháp của Ma tộc, người thi triển thuật cần dùng m.á.u của hàng nghìn người vật trung gian bày bố trận, sau đó lấy ra một hồn phách đặt lên thân thể một đứa trẻ vừa mới sinh ra để phân thân, sau khi trận thành, nếu không có gì ngoài ý muốn, người thi triển sẽ có thể có thêm một mạng sống.

Nếu nguyên thân c.h.ế.t đi, hồn phách sẽ hội tụ tại phân thân và trọng sinh, còn nếu phân thân c.h.ế.t đi, hồn phách sẽ hồi quy trở lại nguyên thân ban đầu.

Nhưng bí pháp này cũng phải trả giá đắt, cầu người thi hành thuật phải dâng hiến linh hồn của bản thân sau khi c.h.ế.t.

, dù người thi thuật có hai mạng sống, không có cách nào để đầu thai chuyển kiếp.

Lúc ta lượm Lục Ngộ mới chỉ mười tuổi, cho nên… …nên là cha mẹ ruột hắn phải dùng tà pháp này để bảo vệ hắn khi tham gia vào cuộc nội chiến ma tộc.

Dẫm đạp lên tính mạng của hàng nghìn người để thỏa mãn dục vọng của bản thân quả là mất trí rồi.

Sau khi nghe lời của hắc y nhân, sắc mặt Lục Ngộ bỗng nhiên trở nên u ám.

“Dực hộ pháp, ngươi có vẻ quản quá nhiều rồi đấy.”

Dực hộ pháp lập tức quỳ xuống :” Thuộc hạ biết sai rồi! Nhưng thuộc hạ… …cũng là suy nghĩ cho ngài.”

Lục Ngộ buồn bực nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát rồi :” Một năm.”

“Một năm sau, ta sẽ trở lại Ma giới. Sau khi trở thành Ma quân, việc đầu tiên ta sẽ để Ma tộc nghỉ ngơi dưỡng sức một khoảng thời gian, sau đó chúng ta sẽ dẫn đầu đại quân tiến công Nhân giới báo thù Nhân tộc.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...