9.
"Lương Lôi? Thằng trời đánh đấy sao?”. Bố vợ mang theo garo và khăn ướt ra, cả đời một người đàn ông mạnh mẽ, vào khoảnh khắc này lại ở đây cẩn thận vệ sinh vết thương cho tôi.
Tôi tự lược bỏ những gì tôi với em vợ về việc Lương Yến ngoại , chỉ chuyện cậu ta xồng xộc chạy đi tìm tay họ Tống kia để trả thù sau khi biết chuyện ta hớt lẻo lại với vợ tôi.
"Cái gì cơ? Nó… nó lại đi vay nợ nữa sao? Lại đánh bạc?”. Nghe tôi xong, bố vợ sốc đến mức đánh rơi chậu rửa mặt trên tay xuống đất.
"Bố, mẹ, tiền hết có thể kiếm lại , con sợ, sợ Tiểu Lôi lỡ tay đánh chết tay quản lý kia, đến lúc đó lại vướng vào tiền án.”. Tôi tỏ vẻ lo lắng.
"Tiểu Bằng, con cứ kệ nó đánh nhau đi. Không cần lo cho nó. Nó không đi đánh người thì cũng sẽ có ngày bị người đánh chết, nếu nó chết, con con trai của bố mẹ luôn nhé. Hai ông bà già này có thể sống mà không có thằng con trai như nó cũng . Ông già, ông thấy có đúng không?”
Mẹ vợ tôi đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, ân cần dìu tôi ngồi lên ghế, quay sang chằm chằm vào bố vợ, như thể bà đang chờ đợi một câu trả lời sẽ thay đổi số phận của mọi người trong nhà.
Bố tôi đã qua đi cú sốc ban đầu, vuốt ngực rồi tôi: “Phải rồi, Tiểu Bằng, nếu thằng trời đánh kia chết đi, con hãy đồng ý con trai của bố mẹ nhé. Chúng ta sẽ xem như chưa từng có một Lương Lôi xuất hiện.”
Trái tim tôi đau nhói như bị kim đâm, tâm trạng tôi hỗn loạn, không thể ngờ bố mẹ vợ sẽ như thế này. Ngay lúc tôi đang định bỏ cuộc, điện thoại của mẹ vợ đổ chuông. Là Lương Yến gọi tới.
"Mẹ, Trần Bằng có đang ở bên đó không? Anh ấy không định đi đón con hay sao thế? Thấy trong nhà chưa đủ loạn nên định dày vò con chết mới thôi à?”
Nghe , tôi nhếch mép khẩy, sau đó lập tức quỳ gối dập đầu với mẹ vợ: “Mẹ, xin mẹ hãy tha thứ cho con, con không thể con trai mẹ .”. Lại quay đầu về bố vợ: “Bố, Lương Yến có người đàn ông khác ở bên ngoài.”
"Trần Bằng! Anh đang cái gì đó?”. Vợ tôi đương nhiên đã nghe ra những gì tôi vừa , giọng điệu lập tức thay đổi.
“Bố, mẹ! Tổng giám đốc công ty, giám đốc bộ phận thu mua, thủ kho công ty mà Lương Yến đang đều là nhân của ấy. Thậm chí ấy còn qua lại với cả tay giám đốc tín dụng họ Tống ở bên ngân hàng cho Tiểu Lôi vay tiền. Tiểu Lôi cũng vừa biết chuyện này ngay trước khi chạy ra ngoài tìm tên họ Tống đó. Bố ơi, con có lỗi với bố, con có lỗi với cả nhà mình!”
Sau khi tôi xong, bầu không khí trong nhà lặng phắc, chỉ còn tiếng tôi dập đầu xuống nền gạch.
"Lương Yến! Tiểu Bằng có thật không?”. Mẹ vợ hỏi, đôi môi run run.
"Mẹ! Mẹ đừng nghe ấy bậy! Đừng có nghe! Đợi con, con sẽ về liền!”. Vợ tôi gào lên như chó dại.
"Bố, mẹ, con có thể tha thứ cho sự phản bội của Lương Yến. Nhưng Duệ Duệ, con bé không phải là con ruột của con.”. Hai tay tôi run rẩy lấy tờ báo cáo giám định ADN đã chuẩn bị sẵn ở trong túi ra, đưa cho bố mẹ vợ cùng xem.
"Ôi trời đất ơi, cái này…”
Có tiếng khóc đau xé lòng cất lên. Bố vợ tôi đột nhiên ôm tim, mặt mày xanh xám, ngã đùng ra đất.
"Lão Lương! Lão Lương!”
"Bố!”
Xe cấp cứu tới đưa bố tôi đi bệnh viện. Ngồi trên xe, mẹ vợ ôm tôi khóc, cả người run lên bần bật.
Bác sĩ , bố vợ tôi bị nhồi máu cơ tim cấp tính, hôn mê sâu, hiện đang nằm trong phòng ICU, tiên lượng xấu, gia đình cần chuẩn bị sẵn tinh thần.
Nghe thông báo này, tôi lập tức rời khỏi bệnh viện như đang chạy trốn. Bước trên đường phố như người mất hồn, tôi tự hỏi sao mọi chuyện lại thành ra như , đây không phải là điều tôi muốn. Tôi không hề muốn tổn thương bố mẹ vợ, chỉ đơn thuần muốn trả thù vợ, muốn khiến ấy bị bẽ mặt mà thôi, vì sao mọi chuyện lại trở nên mất kiểm soát?
Nghĩ đến đây, lòng tôi đau nhói, thật sự hối hận khi vừa nãy đã hành quá bốc đồng, không kiềm chế cảm . Nếu bố vợ tôi xảy ra chuyện không may, tôi phải sao?
Ôm tâm trạng vô cùng mâu thuẫn và hối hận đan xen, tôi bắt taxi chạy thẳng ra ga tàu, bực bội quay về quê nhà.
Những ngày tiếp theo, tôi tắt điện thoại, chỉ nằm dài trên giường lặng lẽ suy nghĩ về duy nhất một câu hỏi: tôi như là đúng hay sai?
Bạn thấy sao?