Mơ Thấy Vợ Ngoại [...] – Chương 5

5.

"Anh rể, sao ?”. Bị hành của tôi cho kinh sợ, Lương Lôi vội vàng hỏi tôi. 

 

Ngoài mặt, tôi ngừng trong lòng lại cảm thấy vui mừng như xuân về, hoa nở: “Không có gì, miễn cậu vui là .”

 

Nhìn cậu ta, tôi cố kiếm cho mình một lý do để che giấu đi vẻ hưng phấn hiện rõ trên mặt: “Tôi muốn giúp cậu chuyện nhà cửa cho ổn thỏa. Giờ nhà cửa về cơ bản đã xong, thứ còn thiếu là một chiếc xe nữa. Cái này dễ giải quyết thôi, đợi tới lúc cậu cưới vợ, tôi sẽ mua tặng cậu một chiếc.”

 

"Cảm ơn rể, rể tốt với em quá. Em thật may lắm mới có ông rể như .”

 

Trong lòng tôi cảm thấy buồn , tôi vỗ nhẹ vào vai Lương Lôi: “Đều là người một nhà cả, mấy câu khách khí này gì. Sau này cậu bớt tranh cãi với bố mẹ đi nhé, hai ông bà đã già cả rồi, đừng để họ phải bận lòng thêm nữa!”

 

"Anh rể yên tâm, thằng em này nhất định sẽ thay đổi!”. Lương Lôi hào sảng trong lòng lại nuôi mộng tưởng hão huyền riêng.

 

Vẻ mặt của cậu ta không giấu sự tự mãn khiến tôi không khỏi bật . Có điều, tôi và cậu ta, mỗi người vì những lý do khác nhau, suy cho cùng, ai cũng có những suy nghĩ xấu xa riêng mình. 

 

"Tiểu Lôi, thời hạn vay thế chấp tổng cộng ba mươi năm, mỗi tháng trả hai nghìn bảy. Cậu phải lo mà tìm một công việc tử tế đi, chứ vay mà không trả thì mất nhà đấy.”. Nhìn chữ ký tươi rõ ràng của Lương Lôi, sắc mặt của vợ tôi không giấu vẻ lo lắng, đánh cậu em một cái. 

 

“Chao ôi, biết rồi mà. Chị à, sao đến cả chị mà cũng lắm lời như mẹ thế nhỉ?”. Lương Lôi sốt sắng nhét hợp đồng vào túi. 

 

Vợ tôi bất lực lắc đầu, quay sang tôi: “Trần Bằng, đi đón con trước đi. Em với quản lý Tống còn có chút việc công ty cần bàn.”. 

 

Lúc nhắc tên quản lý Tống kia, vợ tôi vô thức đưa tay vén tóc một cách đỏm dáng, hành này khiến ta ngứa ngáy. Nhận ra sự mập mờ giữa họ, tôi có thể chắc chắn hai người này đang có một mối quan hệ gắn bó khó rời dù nó không đường hoàng. Tôi vội nắm tay quản lý Tống, trong lòng chợt có cảm giác như đồng đội đứng chung chiến hào: “Quản lý Tống, việc công ty của vợ tôi xin gửi gắm ở . Mong sẽ ý giúp đỡ ấy hết mức có thể kẻo ấy lại bị cấp trên mắng mỏ nếu không tốt nhiệm vụ. Cảm ơn rất nhiều ạ!”

 

Nói xong, tôi xoa xoa mu bàn tay ta, không khó ra sự vui mừng nơi đáy mắt của người đàn ông này. Haha, cảm giác thấu nội tâm người khác thật sảng khoái!

 

Trên đường về nhà, tôi dặn Lương Lôi, nếu không trả khoản vay thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp cậu ta nghĩ giải pháp. Cậu ta cảm kích: "Anh rể, giống như là người mẹ thứ hai của em luôn rồi. Đợi em giàu rồi, em nhất định sẽ báo đáp công ơn của !”

 

"Được thôi, tôi nhất định sẽ chờ tới ngày cậu phất lên nhé.”

 

Lúc vợ tôi về nhà, màu son môi đã đổi thành một màu khác, tôi cũng chẳng buồn bận tâm, thay vào đó, tôi lưu lại thời gian về của ấy vào sổ lưu chứng cứ để sau này tiện bề sử dụng.

 

Đến khuya, ấy đột nhiên trở nên rất chủ chuyện ân ái khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Vừa mới vụng trộm tòm tem bên ngoài đã lại nhiệt với chồng như thế, ý là đang cảm thấy áy náy hay là sợ bị tôi phát hiện ra?

 

"Trần Bằng, thật sự cho rằng Tiểu Lôi có thể bỏ thói hư tật xấu của nó sao?”

 

Trước sự chủ của Lương Yến, tôi chán ghét nên không thuận theo, cắt ngang cơn điên loạn của ấy, cũng là tha cho cái lưng mình thoát khỏi cơn đau lưng hành hạ.

 

"Vợ, em phải tin tưởng ở Tiểu Lôi chứ. Lãng tử quay đầu, vàng chẳng đổi. Tự cậu ấy cũng đã thề rồi. Vả lại, hiện tại cậu ấy đã có canh chừng, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

 

"Ừm, em cũng mong là thế. Mong là từ nay về sau, thằng em này của em có thể khiến chị nó yên tâm một chút.”

 

"Ừ, hôm nay em vất vả rồi, đi ngủ đi.”

 

Thấy tôi hoàn toàn không có nhu cầu, vợ tôi đành từ bỏ ý định bù đắp vì tội lỗi, xoay lưng đi ngủ. Tôi nghiêng đầu ấy, khóe miệng nhếch lên một nụ quái dị.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...