Nghe cậu ta trình bày xong, bố vợ nổi khùng: “Mày đã tiêu hết sạch số tiền tiết kiệm tao gom góp bao năm định mua nhà cho mày, giờ lại còn có gan vác mặt về đây vòi tiền mua nhà mua xe nữa? Tao lấy cái gì mà mua cho mày?”
Lương Lôi từ nhỏ đã nuông chiều thành hư, nghe bố vợ tôi thì tỏ ra bất mãn, to mồm gào vào mặt ông: “Lão già này, ông mua nhà cho chị tôi , tại sao không thể mua nhà cho tôi?”
Cậu em vợ này chưa già cả cũng không còn là trẻ con, lời ra, câu nào câu nấy đều xốc nổi, khiến mẹ vợ tôi vừa nghe xong đã tức giận đến mức giơ cao tay định đánh hắn.
Tôi thấy lập tức đứng chắn trước mặt bà: “Mẹ, mẹ đừng kích . Con thấy Tiểu Lôi cũng đúng. Cậu ấy đã muốn kết hôn thì tất nhiên phải chuẩn bị tinh thần thay đổi cách sống từ bây giờ. Bố mẹ đừng lo lắng quá, em vợ cũng tính là em út ruột thịt trong nhà, chuyện nhà và xe, bố mẹ cứ giao cho con ạ.”
4.
Nghe tôi , Lương Lôi tươi như hoa: “Anh rể, em trông cậy hết vào nhé.”. Cậu ta không thèm quan tâm tới việc hai vị phụ huynh vẫn đang ở đây, thẳng thắn quàng vai lên cổ tôi, một câu: "Anh rể là cha là mẹ!”
Vừa về đến nhà riêng, tôi thẳng với vợ muốn thế chấp căn nhà và đưa cho Lương Lôi số tiền thế chấp đó để mua một căn nhà mới, chuẩn bị cưới vợ. Không ngờ, ấy nghe xong thì nổi giận: “Trần Bằng, tính giúp Tiểu Lôi mua nhà bằng việc thế chấp căn nhà bố mẹ cho chúng ta cơ đấy? Anh có bị gì không? Không phải không biết tính nết thằng đó tốt xấu thế nào, đầu óc bị ai đánh đần ra luôn rồi à?”. Nói xong, ấy bỗng ngơ ngác hỏi tiếp: “Trần Bằng, không lẽ là trai ruột của Lương Lôi? Tại sao lại quan tâm nó hơn cả em nữa?”
Tôi nắm tay vợ, nghiêm túc giải thích: “Vợ à, nếu không nhờ bố mẹ mua nhà cho chúng ta thì cả nhà mình đâu thể nào sống thoải mái thế này . Tiểu Lôi dù gì cũng là ruột thịt trong nhà, là máu thịt của bố mẹ, bây giờ cậu ấy gặp khó khăn, thân là chị, chúng ta không giúp thì ai giúp nữa?”
Tôi thầm nhếch miệng khẩy nét mặt vẫn không đổi, vô cùng nịnh nọt cúi đầu vợ.
Lương Yến không biết phải phản bác lại lời tôi thế nào, miệng mấp máy không thốt lời gì. Tôi biết, kế hoạch đã thành công một nửa!
Giấy chứng nhận bất sản có ghi tên vợ tôi, việc công chứng tài sản tiền hôn nhân cũng đã thực hiện, căn nhà này chỉ thuộc quyền sở hữu của một mình Lương Yến, cho nên, việc có thế chấp nó hay không chẳng hề liên quan đến tôi.
Cầm cố cả căn nhà đang ở để lấy tiền mua một căn nhà khác cho một con nghiện cờ bạc ư? Đúng là nực ! Tôi không thể không vui mừng khi nghĩ tới đây, bởi tôi biết, cậu em vợ này sẽ chẳng thể nào thay đổi . Nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng kết quả của chuyện này, chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp.
"Vay thế chấp sẽ giúp Tiểu Lôi trả trước tiền đặt cọc, vấn đề là sao nó lo tiền trả khoản vay này chứ?”. Vợ tôi hỏi.
"Vợ, chuyện này sẽ bàn kỹ lại với bố mẹ xem sao. Hoặc là để Tiểu Lôi tự lo trả nợ, hoặc là hai nhà nội ngoại của vợ chồng cậu ấy cùng gánh vác.”. Nói xong, tôi vỗ vai ấy: “Cậu ấy kết hôn rồi sẽ có người lo lắng ổn thỏa cả thôi, không đến lượt hai vợ chồng mình đâu em.”
"Haiz.”. Vợ tôi không còn cách nào khác, chỉ thở dài, đồng ý với phương án của tôi.
Vợ tôi nhân viên thu ngân, có mối quen biết với không ít người bên ngân hàng, không đến lượt tôi phải đứng ra hỏi vay thế chấp. Vả lại, tôi cũng không muốn ra mặt, dù gì thì việc ký tên và lấy dấu vân tay sẽ có thể ảnh hưởng tới báo cáo tín dụng sau này của tôi. Dựa vào tính nết thối khắm của cậu em vợ Lương Lôi này, đoán chừng chờ tới lúc cậu ta thay đổi thì người trong nhà cũng đã già lọm khọm hết rồi.
Ngày nộp đơn xin thế chấp căn nhà, tôi lái xe đưa Lương Lôi đến tận ngân hàng. Ngồi một bên hành trêu chọc nhau và vài câu mập mờ của vợ tôi với người quản lý mảng vay thế chấp bên ngân hàng, tôi lập tức đoán ra giữa hai người đó có mối liên quan. Hỏi xin em vợ một điếu thuốc chưa kịp châm lửa, tôi đã nhịn không mà lên.
Nói xong, tôi nhoẻn miệng , trong đầu bắt đầu dấy lên một suy nghĩ xấu xa.
Bạn thấy sao?