Quê tôi ở vùng nông thôn, bố mẹ đẻ tôi không có thu nhập, bố mẹ vợ cho tiền mua nhà, hai vợ chồng không có khoản vay nợ hay thế chấp để mua ô tô. Thu nhập từ công việc thu ngân của vợ tôi xấp xỉ mười nghìn tệ mỗi tháng, tổng thu nhập của cả hai vợ chồng là mười sáu nghìn tệ, cũng tính là có của ăn của để ở trong thành phố nhỏ này. Cả hai chúng tôi đã đồng ý trích ra sáu nghìn tệ tiền tiết kiệm hằng tháng, mười nghìn còn lại để chi tiêu trong gia đình.
Gần mười hai giờ đêm, Lương Yến quay về nhà. Tâm lý biến thái vặn vẹo trong con người tôi lại trỗi dậy. Tôi ôm lấy eo ấy, hôn điên cuồng. Có lẽ vì cảm thấy tội lỗi nên vợ tôi không hề chống cự, có điều, tôi vẫn thích ấy có hành phản kháng hơn, như thế mới khiến tôi hài lòng.
Thành thật mà , việc vợ tôi ngoại đã khiến tôi như biến thành một người khác hoàn toàn, và kết quả giám định huyết thống chính là nhân tố đánh thức mặt tối trong con người tôi. Nó biến tôi thành một kẻ điên, điên đúng nghĩa đen.
Đợi vợ tắm xong đi ngủ, tôi mở điện thoại lên, kiểm tra những bằng chứng đã lưu trước đó. Để tránh bị mất dữ liệu, tôi đã cẩn thận đăng ký một tài khoản lưu trữ trực tuyến, thậm chí còn lưu vào một chiếc USB cất ở quê nhà.
Có lẽ trong mắt người khác, loại chuyện này thật đáng xấu hổ và khiến họ cảm thấy bị phạm nặng nề, trong lòng tôi lại có cảm giác vui mừng khó tả. Việc tôi cần bây giờ là tích lũy dần những chứng cứ và đợi đến tận cuối cùng trước khi núi lửa phun trào.
Hầu như cứ mỗi cuối tuần, tôi lại ghé thăm bố mẹ vợ một chuyến, mục đích rất rõ ràng: tỏ lòng hiếu thảo với bậc phụ huynh để chuẩn bị cho vụ nổ phút chót.
3.
Ngày mai là thứ bảy, vợ tôi bảo công ty có thông báo phải tăng ca.
Tôi vào trung tâm thương mại, chi ra hai mươi hai nghìn tệ để mua một cặp ghế massage cho bố mẹ vợ, số tiền này đối với tôi mà không đáng là bao.
Bố mẹ vợ tôi là kiểu người truyền thống, dù tôi là con rể hai ông bà không hề tỏ thái độ phân biệt đối xử. Trái lại, cả hai đã hỗ trợ tôi rất nhiều, giúp tôi đứng vững ở nơi thành phố này. Cho nên, việc mua những thứ đồ đắt đỏ như hai chiếc ghế massage này có một phần ba là xuất phát từ lòng biết ơn. Đương nhiên, hai phần còn lại nhằm mục đích trả thù Lương Yến.
"Tiểu Bằng, mấy thứ đồ dùng trong nhà đều một tay con sắm cả, lương bổng không bao nhiêu, con còn phải nuôi con nữa, sau này không mua những thứ đắt tiền như thế này nữa, biết không?”. Mẹ vợ chỉ vào ti vi, điều hòa và chiếc bàn xoay trong phòng bếp, là những thứ tôi đã mua sau khi biết vợ tôi ngoại . Dù mẹ vợ trong ánh mắt của bà không giấu niềm vui.
Tôi đưa cho bố vợ một điếu thuốc, sau đó cẩn thận mở thùng hàng, đặt chiếc ghế massage vào vị trí thích hợp, : “Bố, mẹ phục vụ công tác giảng dạy bao năm, đốt sống cổ đã sớm thoái hóa hết rồi. Chiếc ghế massage này thiết kế đặc biệt để chữa bệnh thoái hóa đốt sống cổ nên con mua cho bố mẹ, chuyện tiền bạc đắt hay rẻ không quan trọng. Nhờ có bố mẹ, con mới có nhà để ở. Nếu không có bố mẹ giúp đỡ, con không biết liệu con có cơ hội bám trụ ở thành phố này hay không nữa.”
Nói đoạn, tôi khẽ thở dài, cố gắng khiến cho giọng mình nghẹn ngào: “Mẹ vợ, mẹ ngồi lên thử xem có thoải mái không ạ?”
"Ôi chao, Tiểu Bằng, con tốt hơn thằng đầu đường xó chợ Tiểu Lôi nhiều lắm!”. Mẹ vợ bị âm giọng nghẹn ngào của tôi cho cảm , mắt ngân ngấn lệ.
Tôi đưa tay lên giả vờ lau nước mắt, thực chất là để che đi khóe miệng đang nở nụ trào phúng của mình.
"Anh rể, có đó không?”. Cậu em vợ quý hóa không chịu nổi một màn lải nhải này nữa, đẩy cửa bước vào.
Không khí ấm áp, ban đầu bị sự xuất hiện của cậu ta tan tành. Mẹ vợ ngồi trên ghế massage, vẻ mặt u ám không năng gì. Về phần bố vợ, ngay khi thấy Lương Lôi đi vào, sắc mặt lập tức sa sầm, tức giận xoay người bỏ đi.
Haha, buồn thật đấy!
"Ồ, Tiểu Lôi, cậu về rồi à?”. Tôi lên tiếng chào hỏi, chủ tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Lương Lôi mấy năm nay ra ngoài nhà ở, mấy năm nay, vì để trả nợ giúp cậu ta mà vợ tôi cùng bố mẹ vợ đã phải tốn không biết bao nhiêu tiền vẫn không thể gánh nổi. Nợ mới chồng nợ cũ, cậu ta đương nhiên khó có đường về nhà.
Theo hiểu biết của tôi, lần này Lương Lôi trở về đây chắc chắn là có âm mưu xin xỏ gì đó.
Quà nhiên, Lương Lôi với cả nhà rằng mình đã một nửa năm, hiện tại đã tính tới chuyện kết hôn. Người ta không có cầu gì khác, chỉ cần sính lễ là một căn nhà và một chiếc xe ô tô.
Bạn thấy sao?