Tối qua, Trịnh Thiên Phi, cùng phòng của tôi, kể rằng ấy đã mơ thấy một dãy số điện thoại.
Sau khi tỉnh dậy, con số ấy vẫn in rõ trong đầu ấy.
"Các cậu xem, tớ có nên chủ thêm WeChat với người đó không?"
Nhậm An Nhiên hăng hái đáp: "Thêm chứ! Gặp chuyện như thế này, hiếm lắm, nhất định phải thử xem!"
Tôi cũng phụ họa: "Đúng đó, biết đâu là duyên phận đặc biệt thì sao!"
Nhưng đúng lúc này, Hoắc Tình, cùng phòng ít lòng nhất, bị tiếng chuyện của chúng tôi đánh thức.
Giọng ấy lạnh lùng hơn bình thường, mang theo cái chất đáng sợ cố hữu:
"Số lạ tốt nhất đừng thêm. Bởi vì cậu không bao giờ đoán đối phương bên kia rốt cuộc là thứ gì."
Lời của Hoắc Tình khiến bầu không khí đang náo nhiệt bỗng nhiên trầm xuống.
Không ai thêm gì.
Trịnh Thiên Phi thậm chí còn lén lườm ấy một cái rồi gửi luôn lời mời kết đến số lạ kia.
Buổi chiều không có tiết học, Hoắc Tình không ở trong phòng.
Đột nhiên, Trịnh Thiên Phi bật dậy như một con cá chép vượt vũ môn: "Anh ấy đồng ý kết với mình rồi!"
"Tớ xem với, tớ xem với!" Nhậm An Nhiên lao đến hóng hớt, vừa vừa đề nghị:
"Xem thử ấy có đăng ảnh trong vòng bè không!"
"Trời ơi! Soái ca!"
"Chỉ là ảnh thẻ thôi mà đã đẹp trai như , nhan sắc ngoài đời chắc chắn còn xuất sắc hơn."
"Thiên Phi, cậu nhặt báu vật rồi!"
Nghe đến đây, tôi cũng không kìm tò mò, ghé đầu ra hỏi: "Đẹp trai cỡ nào? Mau gửi cho tớ xem!"
Trịnh Thiên Phi lập tức chia sẻ ảnh vào nhóm chat bốn người của phòng chúng tôi.
Người trong ảnh đúng là đẹp trai đến nghẹt thở. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, từng đường nét đều hoàn hảo.
Dù chỉ là ảnh chụp thẻ đơn giản vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Tôi còn đang ngắm say sưa thì...
"Ding dong——"
Một tin nhắn hiện lên trong nhóm.
Hoắc Tình: 【Cậu đăng di ảnh lên nhóm gì?】
Câu này cả ba chúng tôi đều sững sờ.
Di ảnh?
Ý gì đây?
Trịnh Thiên Phi phản ứng nhanh nhất, lập tức bốc hỏa, gõ phím chan chát:
【Hoắc Tình, cậu có ý gì hả? Sao lại là di ảnh? Cậu chuyện khó nghe vừa thôi!】
Hoắc Tình đáp lại: 【?】
【Sự thật thôi.】
【Ảnh này vốn dĩ trông như di ảnh.】
【Người đàn ông trong ảnh, mệnh cung âm u không ánh sáng, cung tật ách sưng đầy xanh xao, sinh khí tiêu tán, hoàn toàn là một người đã ch/ết.】
"Không phải cậu ta bị bệnh đấy chứ?!" Trịnh Thiên Phi tức đến mức quăng luôn điện thoại, gào lên trong phòng.
Nhậm An Nhiên vội vàng vỗ về, chỉ chỉ vào đầu rồi ra hiệu: "Thôi đi, đừng chấp nhặt với cậu ta, đầu óc không bình thường mà."
Tôi cũng thấy Hoắc Tình hơi quá đáng. Một chàng trai đẹp như thế, sao ấy lại nguyền rủa người ta ch/ết chứ?
Trịnh Thiên Phi không muốn cãi nhau với Hoắc Tình trong nhóm, liền xóa bức ảnh, sau đó gửi sang nhóm chat ba người (không có Hoắc Tình):
【Ở cùng phòng với Hoắc Tình đúng là xui xẻo!】
Nhậm An Nhiên an ủi: 【Thôi nào, nhịn chút đi, dù gì thì cậu ấy cũng ít khi ở phòng, không gặp thì càng tốt.】
Trịnh Thiên Phi: 【Ủy khuất quá mà.jpg】
Trịnh Thiên Phi: 【Cún nhỏ khóc nức nở.jpg】
2.
Mâu thuẫn với Hoắc Tình chỉ là một sự việc nhỏ nhặt, chẳng ai trong chúng tôi để tâm nhiều đến chuyện "di ảnh" mà ấy .
Dạo gần đây, Trịnh Thiên Phi trò chuyện rất thân thiết với "soái ca trong mơ".
Cô ấy thậm chí đã gọi ta là " trai" và chính thức bắt đầu một mối quan hệ đương qua mạng.
Mỗi tối, hai người họ nhắn tin với nhau đến tận khuya.
Sáng hôm đó, Trịnh Thiên Phi ngáp ngắn ngáp dài, uể oải dậy đánh răng rửa mặt.
Hoắc Tình không biết đã thức dậy từ lúc nào, lặng lẽ quan sát ấy.
Đột nhiên ấy buông một câu sắc lạnh:"Cậu sẽ không thực sự đang một người ch/ết đấy chứ?"
Trịnh Thiên Phi đang ngáp thì khựng lại.
Ban đầu, ấy còn tưởng mình nghe nhầm, khi quay lại thấy Hoắc Tình đang chằm chằm, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt.
"Hoắc Tình! Tôi nhịn cậu đủ rồi! Ban đầu, vì cùng phòng nên tôi không muốn lớn chuyện với cậu!"
"Nhưng giờ thì chịu hết nổi!"
"Cậu ngày nào cũng âm u như ma quỷ, chuyện toàn những lời độc địa như ‘di ảnh’ hay ‘người ch/ết’. Nếu không biết lời hay, thì đừng gì cả! Cậu cố những câu ác ý như là có ý gì? Thấy tôi dễ bắt nạt à?"
Trịnh Thiên Phi vừa vừa chỉ tay về phía Hoắc Tình, như muốn lao vào ăn thua.
Hoắc Tình vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, đáp lại bằng giọng điệu bình tĩnh đến rợn người:
"Mắt cậu đầy uế khí, cung Hỏa Tinh lắc lư, ấn đường xanh xao, lòng bàn chân có vệt đen. Rõ ràng là đã bị thứ gì đó không sạch sẽ bám theo. Tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng tiếp tục mối quan hệ này nữa. Nếu không, một khi bị kéo vào thế giới của họ, cậu sẽ không thể quay lại."
Những lời của Hoắc Tình khiến Trịnh Thiên Phi tức đến mức muốn phát điên.
"Cậu bị điên à? Người điên thì nên ở trong bệnh viện tâm thần, đừng đến trường học mà loạn!"
"Tôi không điên."
Ánh mắt Hoắc Tình sắc lạnh như dao cắt, giọng dứt khoát:
"Vậy tại sao trai cậu chỉ nhắn tin mà chưa bao giờ gọi video hay thoại?"
Câu hỏi này tôi sững sờ, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Thực sự đúng như lời Hoắc Tình, " trai" của Trịnh Thiên Phi từ trước đến giờ chỉ nhắn tin.
Anh ta chưa từng gọi điện hay video.
Trước đây, Trịnh Thiên Phi cũng từng than phiền về chuyện này, ấy luôn chọn lúc Hoắc Tình không có mặt trong phòng để .
Làm sao Hoắc Tình biết điều đó?
Chúng tôi rất ít khi giao tiếp với Hoắc Tình.
Cô ấy luôn khiến người khác cảm thấy rợn người.
Mái tóc dài che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ một con mắt đen láy đầy bí hiểm. Cái cách chằm chằm vào người khác như muốn lôi họ vào một hố sâu thăm thẳm, khiến ai cũng rợn tóc gáy.
Bởi , chúng tôi không thích tiếp với ấy, càng không có chuyện tâm sự riêng tư.
Hoắc Tình không thể nào biết về mối quan hệ của Trịnh Thiên Phi và " trai".
Trịnh Thiên Phi bị câu hỏi bất ngờ cho nghẹn lời, không gì.
Nhậm An Nhiên thấy liền vội vàng giải thích thay:
"Anh ấy nhà ấy tối quá, lại chật chội, nên không tiện gọi video hay thoại."
Hoắc Tình khẽ nhếch môi, giọng điệu đầy mỉa mai:
"Anh ta không dối. Nhưng các cậu không nghĩ xem, thế nào mới gọi là tối và chật chội?"
Cách của khiến tôi bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong đầu tôi bất chợt lóe lên một ý nghĩ đáng sợ: quan tài!
Chỉ có quan tài mới vừa tối vừa chật như thế.
Tôi rùng mình, lòng bàn tay lạnh toát.
Hoắc Tình tiếp tục, giọng sắc như dao cắt:
"Nhà có nhỏ đến đâu thì vẫn có thể gọi thoại . Anh ta không dám gọi là vì lưỡi đã cứng đờ, nặng trĩu, không nâng lên nổi. Một khi cất tiếng, các cậu sẽ nhận ra ngay ta không phải người."
3.
Những lời của Hoắc Tình như một quả bom nổ tung trong phòng, ra bao sóng gió.
Thế mà, ấy lại nhẹ nhàng phủi tay, thong thả rời đi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trịnh Thiên Phi tức đến mức bật khóc ngay trong phòng:
"Tớ đúng là xui tám kiếp mới phải ở chung phòng với loại người như Hoắc Tình! Cô ta thấy ai hạnh phúc là chướng mắt! Tự mình không có bè, chẳng ai thích, nên mới đi quấy tớ!"
"Đúng rồi!" Nhậm An Nhiên phẫn nộ phụ họa.
"Loại người đố kỵ này đầy rẫy, tâm lý méo mó, suốt ngày giả thần giả quỷ."
Hai người cùng một chiến tuyến, đồng lòng chỉ trích Hoắc Tình.
Tôi ngồi nghe một hồi, cuối cùng rụt rè giơ tay phát biểu:
"Nhưng... các cậu không thấy Hoắc Tình cũng có lý sao? Bạn trai của Thiên Phi đúng là chưa từng gọi thoại mà."
"Huệ Ý! Cậu có ý gì?"
Trịnh Thiên Phi lập tức ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ hoe tôi, như thể tôi vừa phản bội ấy.
"Chẳng lẽ cậu cũng giống cái đồ điên Hoắc Tình kia, trai tớ là ma? Là người ch/ết?"
"Không, không, không!"
Tôi vội vàng xua tay giải thích. "Làm gì có chuyện đó! Ý tớ không phải .Tớ chỉ muốn là, nếu Hoắc Tình bảo trai cậu không dám gọi thoại, thì hai người cứ thử gọi đi. Chứng minh cho cậu ta thấy, đểcậu ta câm miệng luôn!"
"Phải đó!" Nhậm An Nhiên vỗ trán như vừa nghĩ ra ý tưởng hay.
"Lúc cậu gọi thoại, hãy ghi âm lại. Sau đó đăng lên nhóm, cho Hoắc Tình nghe thấy, đểcậu ta bị vả mặt!"
Đôi mắt Trịnh Thiên Phi sáng bừng lên, nét buồn bã tức thì biến mất. Cô ấy phấn khích:
"Được! Một lát nữa tớ sẽ bảo Ngô Nhiễm Quân gọi thoại với tớ!"
Ngô Nhiễm Quân chính là trai của ấy..
Tiết học đang diễn ra, thì trong nhóm chat "phòng ký túc xá ba người" (không có Hoắc Tình) bật lên một thông báo.
Trịnh Thiên Phi: Bạn trai tớ đồng ý gọi thoại rồi!
Cô ấy gửi kèm một ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn:
"Trư Bảo tại Phi" (Trịnh Thiên Phi): "Cục cưng! Em muốn gọi thoại với !"
"Cục cưng" (Ngô Nhiễm Quân): "Hả? Nhưng mà, bảo bối, không tiện chuyện đâu."
"Trư Bảo tại Phi": "Tại sao? Em không cần biết! Nếu không gọi thoại với em, chúng ta chia tay!"
"Cục cưng": "Ảnh kinh hãi.jpg"
"Cục cưng": "Đừng chia tay, xin em."
"Trư Bảo tại Phi": "Chỉ vì không chịu gọi thoại, cùng phòng em em đang người ch/ết đấy! Em không chịu nổi! Em phải chứng minh với họ!"
"Cục cưng": "Ảnh há hốc mồm.jpg"
"Cục cưng": "Bảo bối, cùng phòng em gì mà vô lý thế!"
"Cục cưng": "Thật ra không gọi thoại với em là vì… hơi ngọng. Sợ em không thích giọng của ."
"Trư Bảo tại Phi": "Không sao, em cục cưng nhất! Muốn nghe giọng !"
"Cục cưng": "Vậy rồi, khi nào em rảnh, chúng ta gọi thoại nhé!"
Bầu không khí trong nhóm trở nên sôi hẳn lên, và sự mong chờ càng lúc càng lớn dần.
Nhưng trong tôi, một nỗi bất an mơ hồ bỗng len lỏi.
4.
Trịnh Thiên Phi hớn hở kéo tôi và Nhậm An Nhiên về ký túc xá ngay sau giờ học, thậm chí bỏ cả bữa trưa.
Cô ấy hào hứng muốn chúng tôi chứng cho lần đầu tiên ấy gọi thoại với trai.
Cuộc gọi kết nối. Đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm thấp:
"Em ."
Mặt Trịnh Thiên Phi lập tức đỏ bừng. Cô ấy ấp úng hỏi:
"Anh… ăn cơm chưa?"
Bạn thấy sao?