Minh Ước Một Đời – Chương 18

24

Khi ta xuất binh, chỉ có mười tám kỵ binh hộ vệ bên cạnh.

Khi ta trở về, ngự liễn của hoàng đế vượt qua Thiên Nhai, sau lưng là ngàn quân vạn mã.

Cựu bộ của Trường An quỳ đợi trước cổng hoàng cung.

"Năm đó, trong yến tiệc, các ngươi bảo trẫm nhẫn nhịn, rằng thiên hạ nữ nhi đều phải như . Chỉ cần nhẫn nhịn, ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về trẫm." Ta mỉm nhẹ nhàng, vung roi ngựa, "Ai ngờ, không nhẫn nhịn, thiên hạ lại thuộc về trẫm, các ngươi thật là thiển cận."

Xe ngựa tiến vào hoàng thành, Tống Bảo Bình và con trai bị bắt quỳ dưới đất.

"Nó năm nay mấy tuổi rồi?" Ta hỏi.

Tống Bảo Bình mặt lộ vẻ kinh hoàng, không dám trả lời.

Nàng không đáp có người đáp: "Năm tuổi rồi."

"Trẫm đã gì?"

Tống Bảo Bình giằng ra khỏi thị vệ lao tới ôm lấy con mình: "Ngươi muốn gì? Đứa bé này còn phải gọi ngươi một tiếng mẹ cả!"

Ta ghét nhất câu này: "Trẫm khởi binh là để không mẹ cả của nó, người đâu, kéo nó ra đánh chết."

Tống Bảo Bình định lao tới đánh ta.

Nàng vẫn không hiểu.

Nàng chỉ có nhan sắc và tâm cơ trong hậu cung.

Còn ta, có quyền lực.

Tay nàng chưa kịp chạm vào vạt áo của ta.

Đầu nàng đã treo trên tường thành.

Vệ Phong đến gặp ta: "Hiến Vương đã bị giam cầm trong cung, bệ hạ có muốn gặp không."

Ta xốc áo choàng, ngồi lên long ỷ: "Dưới cửu tuyền, mãi mãi không gặp lại!"

25

Sau khi đánh bại Tư Mã Tam Khuyết, ta chỉnh đốn binh mã Trung Nguyên, hưng binh Bắc .

Lần này, không còn ai b.ắ.n tên sau lưng, Vệ Phong thuận lợi chiếm Lâm Hoàng.

Tiêu Oanh Oanh để lại di thư "Biết trời dễ, nghịch trời khó", ôm con nhảy vào lửa tự thiêu.

Vệ Phong dựng bia tưởng niệm cho nàng, rồi ngay lập tức quay ngựa về, thiên hạ từ đó thống nhất, không còn loạn Ngũ Hồ.

Ta chính thức đăng cơ hoàng đế.

Trước lễ đăng cơ còn một nhiệm vụ, là viết thư phế đế cho Tư Mã Tam Khuyết.

Ta cầu triều đình góp ý, sao mắng hắn mà vẫn có văn vẻ.

Vệ Phong cực kỳ hăng hái, dâng lên một tấu chương, văn vẻ lưu loát, viết đầy cả tấu chương.

Phải biết rằng, khi đi theo ta, trình độ văn hóa của Vệ Phong rất bình thường, chữ cũng chưa nhận hết.

Các tấu chương viết cho ta thường có lỗi chính tả.

Ta thường lên tiền tuyến dạy hắn bổ sung kiến thức, khi vào kinh thành thì mời các bậc danh sư dạy hắn.

Xem ra đại tướng quân của ta gần đây tiến bộ không ít, thậm chí có thể viết cả một bài văn dài, không tồi, không tồi.

Ta mở ra xem—

"Tư Mã gian tặc có mười tội.

"Tội thứ nhất, bệ hạ như trăng trên mây, vì hắn mà hạ phàm. Hắn không biết trân trọng, ngược lại mê mẩn phấn son tục tĩu, đó là có mắt không tròng."

"Tội thứ hai, hắn và bệ hạ vốn có lời hẹn bạc đầu, chưa đầy bảy năm đã quên lời hứa, đó là thất tín bội nghĩa, không phải hành vi của đại trượng phu."

"Tội thứ ba, nam nhân nào, thê tử mang thai mười tháng mà không biết chăm sóc, cũng không có tin tức? Lòng như đá, vong ân phụ nghĩa."

Còn có bốn năm sáu bảy tám chín mười.

Đều là về ta.

Không một chữ nào về thù hận giữa họ, về gia quốc thiên hạ.

Mặt ta đỏ bừng, vội vàng gấp lại, trong lòng như có dung nham muốn phun trào.

"Vệ tướng quân viết thế nào?" Tề Hoàn qua.

"Khụ khụ khụ khụ... rất tốt. Chỉ là toàn cảm , không có kỹ xảo. Vẫn là ngươi đi, ngươi văn hay chữ tốt."

Ngày hôm sau, Tề Hoàn đọc trước triều thư phế đế của Tư Mã Tam Khuyết.

Ta ngồi trên long ỷ, không dám đối diện với ánh mắt thê lương của Vệ Phong.

Từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng.

Hắn phát hiện ta không dùng một chữ, từ hy vọng đến thất vọng.

Sau buổi triều, ta muốn tìm hắn chuyện, an ủi hắn, không tìm thấy người.

Hóa ra Vệ Phong vội vàng chép lại thư phế đế của hắn, ném vào đầu tường của Tư Mã Tam Khuyết.

"Ta hận Hiến Vương, vì điều này." Hắn để lại câu đó, vỗ tay hài lòng rời đi.

Sau này, ta mới biết, năm đó Vệ Phong thị vệ tiền đình trong cung của ta, đúng lúc ta sinh Tiểu Giản khó sinh, hắn liền chạy tới chùa Tướng Quốc, dùng mấy tháng lương để cầu một chiếc đèn trường thọ cho ta, lúc rời Kiến Khang còn ngày ngày ăn dưa muối với cơm.

Ta sinh hai ngày hai đêm, Vệ Phong ở ngoài quỳ hai ngày hai đêm, cầu nguyện cho ta bình an.

Khi Tiểu Giản cất tiếng khóc chào đời, Vệ Phong vui mừng khôn xiết, chạy tới ghé cửa sổ lén tiểu công chúa, còn chưa kịp đi giày.

Lòng lang tự có đôi chân.

Dù cách núi cách sông vẫn quay về.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...