Cố Yến sợ đắng, bài thuốc ta điều chỉnh còn đắng hơn trước, chàng uống một ngụm, mặt nhăn nhó lại, vẫn thật đẹp.
Ta chưa từng thấy một công tử nào phong nhã như chàng, bệnh tật cũng không thể mờ đi khí chất của chàng.
Ta đưa một quả táo ngọt đến miệng chàng: "Chàng không sợ ta mới học y thuật lại cho chàng sao?"
Cố Yến kéo ta ngồi lên đùi chàng. Ta đâu dám ngồi lên đôi chân quý giá của chàng, vừa chạm vào đã muốn đứng dậy, chàng không cho ta tránh, hai tay ôm lấy eo ta, thở nhẹ vào tai: "Nếu để nàng , ta cam lòng."
Ta cảm thấy tủi thân: "Vậy sao khi rời khỏi phòng phu nhân chàng lại không gì? Cũng không nắm tay thiếp?"
Chàng nghiêng đầu đáp: "Ta đang nghĩ ngợi."
"Nghĩ gì cơ?"
Chàng : "Nghĩ về một trăm lượng bạc."
Ta xấu hổ cúi đầu: "Ta không dối, dì ta chỉ bảo là nhận ba mươi lượng. Chàng cũng nghĩ xem, một người không có học thức, giáo dưỡng như ta, từ nơi nghèo nàn đến, nào đáng giá đến một trăm lượng?"
"Ngốc quá." Cố Yến bật : "Minh Nguyệt, nàng phải nhớ, giá trị của một con người không thể đo bằng tiền. Ta vừa giận họ vì đã mua nàng, lại thấy may mắn vì họ đã mua nàng. Nàng hiểu không?"
Ta tất nhiên là không hiểu, lòng vòng đến thế cơ mà.
Cố Yến tựa cằm lên vai ta: "Không hiểu cũng không sao, chỉ cần biết rằng nàng rất quý giá là ."
Ta giơ ngón tay, tít mắt: "Một vạn lượng?"
Cố Yến lắc đầu, mỉm đáp: "Không chỉ có thế."
08
Được Cố Yến đồng ý, ta càng mạnh dạn hơn trong việc kê thuốc và châm cứu cho chàng.
Sau khi Cố Yến tỉnh lại, mọi người trong phủ đều đối xử khác hẳn với chúng ta. Hơn nữa, nhờ chàng nổi giận trước mặt phu nhân, chỉnh đốn Triệu thẩm và lão Hồ, không ai còn dám xem thường Tây Viện nữa.
Lão Hồ sau khi trở về tính toán lại sổ sách, phát hiện từ trước khi ta vào phủ một năm, do "nhầm lẫn", đã thiếu nợ Tây Viện mấy chục lượng bạc. Ta vui mừng khi thấy số bạc sáng bóng trong chiếc đĩa tre.
Phu nhân còn gửi đến nhiều châu báu, lụa là và thuốc bổ. Ta giữ thuốc bổ, còn Cố Yến giữ lại châu báu và lụa là.
***
Ban đêm, ta ngồi bên lò nhỏ chuẩn bị thuốc, Cố Yến : "Ta sẽ bảo Vạn Phúc mời thợ may ngày mai đến, đo may cho nàng mấy bộ y phục đẹp."
Ta lẩm bẩm: "Không cần đâu, thiếp cả ngày ở Tây Viện, người toàn là bụi thuốc, mặc lụa là quý giá lên cũng phí. Hơn nữa, phu nhân không tốt với chàng, chúng ta đừng nhận đồ của bà ấy."
"Thế sao nàng biết phu nhân không tốt với ta? Bà ấy luôn là vì muốn tốt cho ta. Ngay cả nàng, bà ấy cũng bảo cưới về để xung hỉ cho ta."
Ta vì đã phát hiện ra từ bã thuốc mà Cố Yến dùng trước đây, phần lớn là thuốc an thần, giúp lưu thông khí huyết. Với người bình thường thì không sao, với người bệnh lâu năm như Cố Yến, nó chỉ chậm trễ việc chữa trị.
Nếu ta đến muộn hơn, phát hiện ra muộn hơn, thì e rằng Cố Yến sẽ mãi mãi không tỉnh lại, như Vạn Phúc từng .
Ta cắn răng: "Ta chính là thiếu sót duy nhất trong kế hoạch hoàn hảo của bà ấy."
Ánh lửa hắt lên mặt ta, khiến nó trở nên ấm áp dễ chịu. Trong nhiều đêm, ta và Cố Yến cứ bình thản chuyện như , ta lật y thư, nghiền ngẫm thảo dược, bày biện châm cứu cho chàng, còn chàng đọc sách, viết chữ, để ta tùy ý sắp đặt.
Đằng sau ta vang lên tiếng nhẹ của Cố Yến. Chàng nhấc bổng ta khỏi mặt đất, lấy thuốc trong tay ta bỏ sang một bên, cẩn thận gỡ hết bụi bẩn bám trên các kẽ tay: "Mấy thứ này đều là của nhà họ Cố, không phải của bà ấy. Nàng là con dâu trưởng của nhà họ Cố, những thứ này là của nàng."
"Giang thị không ngờ rằng, để tránh ta kết giao với các gia đình quyền quý ở kinh thành, bà ta đã nhờ người từ biên ngoại mua một , không chỉ hợp ý ta, mà còn chữa khỏi bệnh cho ta."
Ta xoa tay lên mặt : "Thật ra đầu ta tròn, chưa chắc đã chữa khỏi bệnh cho chàng."
"Cô bé tinh nghịch." Cố Yến bị ta chọc , sau đó chàng ôm lấy eo ta, tựa đầu vào người ta, giọng đột nhiên trầm xuống: "Nguyệt nhi, ta đã chờ nàng từ lâu lắm rồi."
Ta không khách khí, chộp lấy cằm chàng, bắt đôi mắt đào hoa lười nhác của chàng đối diện với ta: "Chàng thông minh như thế, lẽ nào không biết phu nhân vừa sợ chàng chết, vừa sợ chàng không chết. Ân oán của những gia tộc lớn, ta không hiểu, ta chỉ biết một điều, mạng là của mình. Chồng ta không phải kẻ chịu nhục nhã, cũng không phải người dễ bị người khác điều khiển. Ta sớm đã muốn hỏi, bây giờ đã đến đây rồi, hãy cho ta biết, tại sao?"
Ta khoanh tay, lạnh lùng chàng: "Xem chàng có thể thuyết phục ta tha thứ cho tội không quý trọng bản thân của chàng hay không."
Cằm của Cố Yến tựa vào eo bụng ta, đôi mắt đào hoa chớp chớp, trông như một kẻ tội nghiệp. Dù có tội nghiệp cũng là do chàng cố giả vờ, ta liếc chàng với ánh mắt không mấy cảm .
Cuối cùng, chàng lên tiếng: "Ô đầu, nàng từng nghe qua chưa? Ta trúng phải độc ô đầu, loại đã tinh chế. Khoảng bảy tuổi, ta bỗng nhiên đổ bệnh."
Ta hít một hơi lạnh, Cố Yến với ánh mắt không thể tin nổi. Chàng dường như cảm nhận sự lạnh lẽo trong người ta, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
Bạn thấy sao?