Minh Nguyệt Yến – Chương 7

Trong mắt Cố Yến như phủ một lớp lụa đen bóng loáng, sâu thẳm, phản chiếu ánh sáng gương mặt ta như bừng sáng. Chàng chớp mắt: "Thật."

 

Mũi ta cay cay, ta dùng tay áo lau khóe mắt, rồi tiếp tục châm cứu.

 

Ngón cái của Cố Yến đột nhiên ấn nhẹ lên cổ tay ta, khẽ vuốt ve. Ta theo ánh mắt chàng, thấy chàng đang vết bớt hình vầng trăng non nơi cổ tay, ta giải thích: "Đây là vết bớt bẩm sinh. Ta mang họ Tiết của mẹ, nên gọi là Tiết Minh Nguyệt."

 

"Ừm, đẹp lắm."

 

"Minh Nguyệt, nàng đã chịu nhiều khổ cực rồi."

 

Ta lắc đầu: "Không cực khổ gì cả, chàng tỉnh lại là tốt rồi."

 

Cố Yến nâng cánh tay ta lên, ta từ dưới lên: "Ta tàn tật, Giang thị và Triệu thị khó dễ cho nàng, sao nàng không bỏ đi?"

 

Ta gãi đầu: "Giang thị là chỉ Cố phu nhân sao? Bà ấy cũng chưa khó thiếp gì nhiều. Còn Triệu thị thì, bà ấy không cho lão Hồ phát ngân lượng, lại vu khống thiếp và Vạn Phúc, đương nhiên là sai. Nhưng, thiếp cũng nhịn ."

 

"Ừ?" Cố Yến khẽ nhướn mày.

 

Ta xuống đôi chân của chàng: "À, chàng chuyện này à. Chân của chàng vẫn có thể chữa , đâu có tàn tật gì, đừng thế."

 

Cố Yến nhẹ nhàng véo má ta: "Ngốc."

 

"Hai mươi lăm lượng bạc lại có thể đem bán tuổi xuân của nàng vào cái phủ sâu thẳm này sao?"

 

"Thiếp không cha không mẹ, phải sống nương nhờ thẩm nương ở biên ngoại. Thẩm nương cho thiếp ăn cơm đối xử không tốt, thiếp phải rất nhiều việc để có bát cơm. Trước khi vào Cố phủ, mười ngón tay thiếp đều lạnh cóng như củ cải. Giờ thì đã nuôi dưỡng trong phủ, trông như măng non rồi."

 

Ta ngồi xuống tiếp tục châm cứu cho Cố Yến, rồi : "Nếu chỉ như thế thì không sao, biểu ca của ta ở nhà thẩm nương có ý đồ cưỡng bức ta, bị ta dùng búa đập cho ngất. Thẩm nương ta tức giận muốn bán ta, nếu không thì sẽ báo quan. Lúc đó ta nghĩ, thay vì bị bán cho thợ săn hay đồ tể ở biên ngoại, chẳng thà mạo hiểm đến kinh thành một chuyến. Tương lai có tốt hay xấu thì chưa biết, đường là do người đi, ta không dễ dàng nhận thua."

 

"Thực tế, ta đã chọn đúng, phải không?"

 

Ta ngước Cố Yến, khẽ .

 

Khuôn mặt của Cố Yến đẹp đến mức ta không thể tưởng tượng ra nổi, như tiên trong giấc mộng cũng khó sánh bằng. Đôi mắt đào hoa của chàng khi nheo lại khiến ta cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

 

Chàng nhẹ nhàng nắm lấy tay ta: "Ta hy vọng nàng đã đi đúng đường. Nếu ta có thể đứng dậy một lần nữa, nhất định sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Minh Nguyệt."

 

07

 

Ngày hôm sau, Cố Yến dẫn ta và Vạn Phúc đến viện của Cố phu nhân.

 

Khi Cố Yến một mình vào trong, ta có chút lo lắng, ngược lại, Vạn Phúc trông rất thoải mái, khuyên ta: "Thiếu phu nhân cứ yên tâm, công tử tự biết cách giải quyết."

 

Vạn Phúc không biết từ đâu mang ra một chiếc ghế nhỏ, mời ta ngồi ở góc hành lang tránh gió.

 

Tuyết vừa rơi, phủ đầy sân những hạt tuyết mịn. Tuyết ở kinh thành khác với ở biên ngoại, không đến mức khiến ta cảm thấy ngột ngạt, ta cũng chẳng thích thú gì.

 

Vì trong ký ức mơ hồ, ta từng suýt c.h.ế.t cóng trong cơn bão tuyết.

 

Bên trong nhà, giọng của Cố Yến và Cố phu nhân vang lên. Ban đầu họ chuyện rất bình tĩnh, ta không nghe rõ nội dung.

 

Nhưng dần dần, cả hai bắt đầu kích , giọng ngày càng lớn.

 

"Dù là do Triệu thị ra, bà ta xưa nay cùng phe với người. Nếu hôm ấy ta không cờ tỉnh lại, các người định khó Minh Nguyệt đến mức nào? Cây thước ấy dù đánh vào ta hay Cố Chiêu cũng phải đau vài ngày, thế mà phu nhân lại nỡ dùng nó với một nữ nhân sao?"

 

"Người nàng ta, ta đã c.h.ế.t chưa? Phu nhân cứ là vì tốt cho ta, bao nhiêu ngự y trong cung cũng đâu chữa khỏi cho ta?"

 

"Tam lang, Minh Nguyệt là do ta vì con mà cưới về. Con bệnh nặng không dậy nổi, đại phu cũng lắc đầu. Có người xung hỉ tốt, ta lập tức đi tìm người cho con. Vậy mà giờ con vừa mới gặp nàng mấy ngày đã vì nàng mà chất vấn ta sao?"

 

"Mẹ ruột của Cố Yến đã chết, c.h.ế.t trước khi người bước vào cửa."

 

Giọng của Cố Yến bỗng trở nên lạnh lẽo đến mức đáng sợ, ta nghe mà cũng rùng mình.

 

"Minh Nguyệt đến đây thế nào, phu nhân hiểu rõ hơn ta. Nếu hôm nay ta không tỉnh lại, ba mươi lượng bạc đã hủy hoại cả đời một . Trong mắt phu nhân, ngoài bản thân và Cố Chiêu, ai cũng chỉ là cỏ rác."

 

"Ai là ba mươi lượng? Nhà họ Cố rõ ràng đã bỏ ra một trăm lượng!"

 

"Dù là bao nhiêu, cũng không thể dùng để mua cả cuộc đời một nữ nhân. Phu nhân mắng Minh Nguyệt hoang đường, chính phu nhân mới là người hoang đường đấy!"

 

07

 

Trên đường trở về Tây Viện, Vạn Phúc đẩy xe cho Cố Yến, còn ta đi bên cạnh, không ai lời nào.

 

Lúc đến đây, Cố Yến luôn nắm tay ta, trên đường về, cả hai chúng ta đều có tâm sự, chàng cũng không nắm tay ta nữa.

 

Cố Chiêu và Hà Ức An đi đến từ phía đối diện, họ cúi chào chúng ta một cách trang trọng.

 

"Tam ca, sức khỏe huynh đã khá hơn chưa?"

 

"Ừ." Phần thân dưới của Cố Yến bao phủ trong áo choàng lông hồ ly, ta không biết có phải ta tưởng tượng hay không, chàng có vẻ lạnh nhạt với Cố Chiêu.

 

Dù Cố Chiêu đứng còn chàng ngồi, khí thế của chàng vẫn chẳng hề kém.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...