Minh Nguyệt Yến – Chương 5

05

 

"Ngươi dám đổi thuốc cho Tam lang? Còn tự tiện châm cứu cho Tam lang?"

 

Trong phòng lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng mọi người hít vào một hơi lạnh. Cố Chiêu cũng giật mình lùi lại một bước, không tin nổi ta đang quỳ dưới đất.

 

Ta hoảng hốt, không dám ngẩng đầu lên: "Con có chút... hiểu biết về y thuật, chỉ là muốn giúp Tam công tử..."

 

"Ngươi biết y thuật? Ngươi giỏi hơn cả thái y trong cung? Ngươi dám ư? Tam lang quý giá biết bao, ai cho phép ngươi tự ý ?"

 

Cố phu nhân giận dữ đứng lên, suýt nữa thì chạm vào mũi ta: "Ngươi là do ta đồng ý cho vào cửa, nếu Tam lang có mệnh hệ gì, chẳng phải sẽ buộc tội ta là người mẹ kế con sao? Ta tưởng ngươi chỉ là kẻ vô tri, nào ngờ ngươi không chỉ vô tri mà còn quá đỗi hoang đường!"

 

"Trương ma ma, mang gia pháp đến!"

 

"Mẫu thân!"

 

Ta không biết gia pháp là gì, khi thấy Cố Chiêu đứng chắp tay lên tiếng can gián, ta mới hiểu, gia pháp là để đánh ta.

 

"Bệnh của Tam ca bao nhiêu năm nay cũng chưa khỏi, chẳng phải chúng ta đã tìm khắp nơi để kiếm phương thuốc lạ sao? Tam tẩu chỉ vì lo lắng cho chồng, điều này có thể hiểu . Nếu mẫu thân lo ngại, giờ nên mời đại phu đến xem cho Tam ca, chứ không phải đánh người."

 

"Ồ, thì ra gia pháp là để đánh ta."

 

"Thứ lỗi, tứ lang, đừng cầu xin cho người đàn bà thô bỉ này. Con hãy đi mời đại phu xem cho Tam lang, còn ta hôm nay nhất định phải dạy dỗ đứa con dâu không biết phép tắc này!"

 

Trương ma ma mang đến một cây thước kẻ dày cỡ một ngón tay, Cố phu nhân cầm lấy, giáng mạnh xuống lưng ta, cơn đau thấu tim khiến ta không kìm mà kêu lên một tiếng.

 

Ta đâu có ngốc, đợi Cố phu nhân giơ cây thước lên lần nữa, ta liền nhanh nhẹn tránh sang một bên, khiến bà hụt mất.

 

Không biết ai trong phòng khúc khích một tiếng, rất nhanh sau đó mọi người lại dùng ánh mắt sợ hãi và lo lắng ta.

 

Có lẽ ta là người đầu tiên trong nhà họ Cố dám né tránh khi bị áp dụng gia pháp.

 

"Chặn con đàn bà phản nghịch này lại!"

 

Ta định chạy ra ngoài, chỉ cần thoát , ta dám chắc không ai trong phòng này có thể giữ ta lại. Hồi nhỏ, mỗi lần bị dì đánh, ta đều chạy khắp làng, luyện thành kỹ năng chạy trốn chẳng phải chuyện .

 

Ngay khi mấy bà hầu giữ chặt hai tay ta, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

 

Lúc đó, ta chắc chắn trông rất thảm : trâm cài tóc nghiêng ngả rũ xuống vai, cổ áo bị xé toạc, áo khoác không còn ngay ngắn, giày trái đã chẳng biết văng đâu mất sau cuộc giằng co.

 

Ta với bộ dạng nhếch nhác như thế, đối diện với người ngồi trên xe lăn, gió xuân thoảng qua, gương mặt ôn hòa, đôi mày thanh tú.

 

Mọi người trong phòng đều sững sờ trước cảnh tượng này, ngay cả mấy bà hầu đang giữ ta cũng thả lỏng tay.

 

Ta há hốc miệng, ngơ ngác khuôn mặt ấy rất lâu. Đôi lông mày kiếm, sống mũi cao, môi mỏng ấm áp, trừ đôi mắt sâu thẳm như làn nước mùa thu mà ta chưa từng thấy, còn lại mọi thứ ta đều quen thuộc. Bao nhiêu đêm ta đã lén ngắm khuôn mặt này, từng đường nét, từng chi tiết đều khắc sâu trong tâm trí.

 

Ai mà ngờ lần đầu tiên ta chính thức gặp Cố Yến lại là trong cảnh tượng thảm như thế này? Ta vội vàng chỉnh lại áo, vuốt tóc, mở miệng định gì đó, lại chẳng biết nên gọi thế nào.

 

Mọi người đều kịp phản ứng lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng reo lên: "Tam lang tỉnh rồi!"

 

"Tam công tử khỏi bệnh rồi!"

 

Cố Yến khẽ nở nụ , ánh mắt chàng rõ ràng là về phía ta.

 

Chàng gọi tên ta: "Tiết Minh Nguyệt?"

 

Giọng nhẹ nhàng như là đang xác nhận với ta. Ta mím môi, uất ức dâng trào trong lòng, cuối cùng vẫn cố nén nước mắt lại.

 

Vạn Phúc bước tới, đẩy Cố Yến vào trong phòng. Ta biết mình đã sai, chỉ đứng bên cạnh Cố Yến, tay mân mê góc áo, không dám gì.

 

Cố phu nhân vội nhét cây thước vào tay Trương ma ma, đến gần Cố Yến, giơ tay định chạm vào mặt chàng, lại có phần xa lạ, không dám đặt lên, chỉ : "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt."

 

Cố Yến xung quanh một lượt, rồi quay đầu ta: "Vừa nãy ta có nghe vài lời từ xa, phu nhân và mấy thím này đang thừa lúc ta ốm bệnh để bắt nạt thê tử mới cưới của ta?"

 

"Không, không."

 

"Chúng ta đâu dám?"

 

"Chỉ là có chút hiểu lầm thôi."

 

"Nếu là hiểu lầm..." Bàn tay Cố Yến nhẹ nhàng chạm vào tay ta, cảm giác như bị sét đánh, ta sững người. "Nếu là hiểu lầm, ta vừa tỉnh lại, có nhiều điều muốn với Minh Nguyệt, xin phép cáo từ."

 

Cố phu nhân dường như chỉ mong như , vội vẫy tay bảo: "Đi đi, về nghỉ ngơi cho tốt."

 

Cố Yến cúi người nhặt chiếc giày của ta, vốn đã bị giẫm bẹp, phủi bụi rồi đặt xuống chân ta. Thấy ta không dám đậy, chàng nắm lấy cổ chân ta, đích thân đi giày cho ta.

 

Trong tiếng bàn tán khe khẽ của mọi người, Vạn Phúc đẩy xe cho Cố Yến, chàng nắm lấy tay ta, cả hai cùng rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...