04
Chuyện đến tai Cố phu nhân, các bà thím ta gặp hôm trước cũng đều có mặt.
Người chỉ trích ta chính là một trong số đó, bà đã tận mắt thấy ta ôm ấp với Vạn Phúc.
Cố Chiêu và vị nương kia cũng có mặt, sau ta mới biết ấy là biểu chất nữ của Cố phu nhân, tên là Hà Ức An, cũng có chút quan hệ với Cửu vương gia.
Vạn Phúc chỉ mới mười tám tuổi, từ nhỏ đã theo hầu Cố Yến, hiểu rõ các bà thím rảnh rỗi này miệng lưỡi ác độc, không ngờ lại có thể độc địa đến mức này.
Lúc này, hắn cố gắng rõ mối quan hệ với ta, giọng chân thành và to rõ: "Triệu thẩm, phải có lương tâm, là vì có nhiều mèo bất ngờ nhảy ra, thiếu phu nhân của ta sợ quá nên ngã, ta đỡ người dậy, sao lại thành ôm ấp? Ta là người hầu, ngươi có sỉ nhục ta cũng , sao dám bôi nhọ chủ nhân của ta?"
"Bao nhiêu cặp mắt thấy, ta còn dám vu oan cho ngươi sao? Mọi người đều biết rõ trạng của Tam lang hiện nay, ngươi còn trẻ, tên nô tài này cũng đang ở độ tuổi m.á.u nóng. Cửa Tây Viện đóng lại, hai người các ngươi muốn gì thì , chúng ta là trưởng bối cũng chẳng để ý, sao dám táo tợn như ngay bên ngoài Tây Viện? Tam lang vẫn còn sống đấy!"
Ta khoanh tay trước bụng, quanh một lượt, hỏi: "Bao nhiêu cặp mắt thấy? Ngoài Triệu thẩm, còn ai thấy nữa?"
Phản ứng của ta khiến mọi người ngạc nhiên, Cố phu nhân nhíu mày, những người khác nhau lúng túng.
Triệu thẩm thúc cùi chỏ vào hầu đứng bên cạnh. Nàng ta hiểu ý, bước lên : "Nô tỳ cũng thấy, Vạn Phúc và thiếu phu nhân quả thực... quả thực đã ôm nhau."
Ta giơ tay tát vào mặt nàng ta, tiếng giòn giã vang lên, ngay lập tức cả sảnh đường im lặng như tờ.
Ta mỉm : "Tam công tử nhà ta chỉ là bệnh tật, không phải là người đã ngã. Ta - Tiết Minh Nguyệt, tuy không hiểu quy tắc của nhà quyền quý, ta biết thế nào là đạo vợ. Vạn Phúc là người lớn lên bên cạnh tam công tử, trung thành và dũng cảm, có thể vì tam công tử mà hy sinh tính mạng. Tây Viện của ta tuy thế yếu, có phu nhân chủ trì công đạo, lẽ nào có thể để kẻ ngoại nhân tùy tiện bôi nhọ?"
Ta quỳ xuống, trang trọng bái lạy Cố phu nhân: "Xin phu nhân chủ trì công đạo, đừng để người vô tội bị oan, càng đừng để danh tiếng của tam công tử và thiếp bị hủy hoại."
Cố phu nhân bực bội xoa trán, hỏi Triệu thẩm: "Ngươi ngươi có bằng chứng, chỉ có ngươi và tỳ nữ của ngươi thôi sao?"
Triệu thẩm hơi bối rối, phất tay áo: "Ta tận mắt thấy mà, mắt ta không phải là bằng chứng sao? Kẻ trộm còn tự thú hay sao? Cứ bắt nô tài kia lại tra khảo, chẳng lẽ không hỏi ra ?"
Cố phu nhân ta và Vạn Phúc, Triệu thẩm thấy Cố phu nhân im lặng liền coi đó là đồng ý, liền gọi người: "Nào, trói tên nô tài này lại cho ta."
Ta thẳng lưng : "Không ai vào người Tây Viện của ta."
Cố phu nhân nheo mắt ta: "Minh Nguyệt, nhà này ta mới là chủ."
Giọng lạnh lùng của bà khiến toàn thân ta cứng đờ. Ta biết, ngôi nhà này là của bà, nếu thực sự lớn chuyện, ai cũng có thể xé nát ta thành từng mảnh.
"Mẫu thân." Cố Chiêu - người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên đứng lên. "Tam tẩu vừa mới giải thích rõ ràng, hôm nay trời lạnh, tẩu ấy chỉ đến chưởng quỹ lấy tiền bị lũ mèo bất ngờ hoảng sợ. Vạn Phúc luôn trung thành hộ chủ, sao có thể chỉ dựa vào lời Triệu thẩm mà kết tội bừa bãi như ?"
"Thay vì tập trung vào chuyện hoang đường này, nhi tử nghĩ mẫu thân nên hỏi tại sao một nơi như Tây Viện, lại không thể lấy tiền theo lệ."
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có người hiểu lời ta.
Khi ta ngẩng đầu Cố Chiêu, thấy hắn mặc áo dài thêu tùng bách, tăng thêm vẻ phong nhã, khiến vóc dáng hắn càng thêm cao ráo, thanh lịch.
Chỉ có một mình Cố Chiêu đứng ra giúp ta lời công bằng, trong lòng ta không khỏi cảm kích vô cùng.
Kho bạc nhà họ Cố đều nằm trong tay Cố phu nhân, bà đã giao cho Triệu thẩm quản lý, hàng ngày đều do lão Hồ - người chưởng quỹ, phụ trách ghi chép sổ sách thu chi.
Cố phu nhân quay sang hỏi Triệu thẩm: "Chuyện là thế nào?"
Triệu thẩm khẽ ho một tiếng rồi đáp: "Phu nhân, Tây Viện tháng này đã hai lần lĩnh ngân lượng, thiếu phu nhân của chúng ta có vẻ hơi phung phí."
Khi câu này, ánh mắt bà ta vẫn vô lướt qua lại giữa ta và Vạn Phúc, như thể nhất định phải buộc tội ta và Vạn Phúc cho bằng .
"Tam công tử gần đây ăn uống khá hơn, ta dỗ dành mãi mới chịu uống thêm vài bát canh, nên ta muốn mua thêm gà, vịt, cá để hầm canh cho chàng."
"Tam lang muốn ăn ngon, thì chỉ cần với nhà bếp, sao phải tự mình đi mua?"
Ta thoáng qua các bà thím ngồi đó, không thêm lời nào.
Nếu nhà bếp chịu chuẩn bị cho, thì đã không có chuyện ngày hôm nay.
Cố phu nhân ta một lúc, rồi lạnh nhạt buông mấy chữ: "Không có phép tắc."
"Bởi ngươi không giáo dục tử tế, lại đến từ vùng biên ngoại, nên ta sẽ không . Nhưng quy củ của nhà họ Cố, ngươi phải học cho kỹ."
Lòng ta nguội lạnh từng đợt, cứ ngỡ rằng đến đây là đã hết chuyện tra hỏi.
Lúc đó, Trương ma ma từ bên ngoài bước vào, thần sắc bí ẩn ghé tai nhỏ với Cố phu nhân vài câu. Sắc mặt của Cố phu nhân bỗng nhiên biến thành phẫn nộ, bà đập mạnh xuống bàn: "Tiết Minh Nguyệt! Ngươi thật to gan!"
Bạn thấy sao?