Từ sau biến cố trong cung, Cố Yến vẫn chưa về, lần cuối ta gặp chàng, trên người chàng vẫn còn thương tích. Nghĩ đến việc chàng có thể bị nhốt ở nơi nào đó bởi vị hoàng đế này, ta cảm thấy đau lòng, mũi cay cay, uất ức mà : "Hoàng thượng giữ phu quân dân nữ lại, không cho về nhà, dân nữ sao còn hạnh phúc ?"
"Từ nhỏ dân nữ đã độc, chỉ khi gặp phu quân mới có những ngày tháng tốt đẹp. Chàng kính trọng và thương dân nữ, cho dân nữ một chốn dung thân ở kinh thành. Mong muốn của dân nữ là sinh cho chàng hai đứa con, cùng nhau bạc đầu giai lão."
"Xin Hoàng thượng thả chàng về nhà."
Hoàng đế lên: "Ngươi bậy, trẫm có giữ hắn đâu? Là hắn không muốn về."
Một tiếng sét nổ vang trong đầu ta. Ta đứng đó, mắt ngấn lệ mà ngây dại. Tâm trí ta quay cuồng, tưởng tượng ra cảnh Cố Yến, sau khi thăng quan tiến chức, đã thay lòng đổi dạ. Nhưng rồi ta lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, liền vội lắc đầu, xua tan hình ảnh đó.
"Hiện giờ Cố Yến là công thần của trẫm, tiền đồ sáng lạn. Trẫm muốn trọng dụng hắn, còn muốn nâng đỡ hắn hơn nữa. Ở kinh thành này, có bao nhiêu quan viên muốn kết thân với nhà họ Cố, thậm chí cả trẫm cũng muốn."
Hoàng thượng cố ý nhấn mạnh hai chữ "cả trẫm", miệng nở một nụ không có ý tốt.
Ta khẽ : "Nhà dân nữ còn có Tứ đệ, cũng là một thanh niên tài giỏi, hiện vẫn chưa thành thân."
Hoàng thượng lắc đầu: "Cố Chiêu còn trẻ, không giống như Cố Yến đã nếm trải bao thăng trầm, biết trân trọng và thương người khác. Muội muội của trẫm, Thư Hoa công chúa, vừa mới tròn mười lăm, kể từ khi gặp Cố Yến, tâm hồn nàng đã luôn nhớ mong hắn. Trẫm cũng nghe khi ngươi vào nhà họ Cố, Cố Yến còn đang hôn mê, ngươi là kết hôn với một con gà trống, cũng chưa thể coi là chính thức thành thân. Nhưng vì ngươi đã có công bầu với hắn, nếu ngươi đồng ý, sau khi Cố Yến và Thư Hoa công chúa thành thân, trẫm sẽ đưa ngươi vào nhà họ Cố thiếp, ngươi thấy sao?"
"Không thể!" Ta hoảng sợ thốt lên.
"Tại sao không thể?" Hoàng thượng nhướng mày, có vẻ không vui.
"Dân nữ và Cố Yến đã ký hôn thư, uống rượu hợp cẩn, chàng đã thừa nhận dân nữ là thê tử, sao Hoàng thượng có thể không tính ?"
Hoàng đế lạnh: "Nhưng trẫm nghe Cố Yến đã đưa cho ngươi thư hòa ly?"
"Hoàng thượng nghe ai ?" Ta vẫn cứng đầu, cố giãy giụa.
Khi Cố Yến đưa cho ta thư hòa ly, ta đã không nhận. Chuyện này chỉ có ta và chàng biết, dù , ta vẫn không tin rằng Cố Yến có thể phản bội ta.
Những đêm đầy cảm ấy, những lời thề thốt mà chàng lặp đi lặp lại bên tai ta, ta không tin đó là dối trá.
Ai ngờ Hoàng thượng lại rút ra bức thư chưa kịp mở, ta kinh ngạc và thất vọng đến tột cùng, còn Hoàng thượng thì ta với vẻ đắc ý: "Nếu không phải Cố Yến , trẫm sao mà biết?"
"Dưới quyền lực hoàng đế, gì có chân ?"
Hoàng thượng đưa thư hòa ly cho ta, trong cảnh này, ta không nhận cũng không .
Cầm chặt bức thư trong tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Hoàng thượng, Cố Yến nhất định phải cưới Thư Hoa công chúa sao?"
"Đúng , trẫm buộc hắn phải cưới. Nếu không cưới, tức là khinh thường hoàng quyền, sẽ phải c.h.é.m đầu."
Cơ thể ta lảo đảo, mắt nhắm chặt để giữ lại chút tỉnh táo: "Được thôi."
"Người họ Tạ, ngươi định thế nào?"
Ta định thế nào ư?
"Dân nữ từ đây sẽ lang bạt tứ phương, không bao giờ quay lại kinh thành. Từ nay, dù Cố Yến có cưới vợ hay nạp thiếp, cũng chẳng còn liên quan đến dân nữ nữa."
"Nhưng xin Hoàng thượng đừng khó Cố Yến. Chàng và ta tâm đầu ý hợp, cưới người khác chắc chắn không phải là điều chàng mong muốn. Dù có phải chịu khổ, chỉ cần không quá tệ, mong Hoàng thượng và công chúa bao dung."
"Ồ?" Hoàng đế ta một lúc, rồi bất ngờ thả lỏng, dựa vào ghế, cầm tách trà với vẻ thích thú.
Lúc này, từ gian phòng bên trong có một tiếng náo loạn, dường như là giọng của Cố Yến, rất gay gắt, mấy cung nhân đang cố ngăn cản.
Ta chăm về phía cánh cửa, Hoàng đế một cách kỳ quái: "Hắn lại đến chuyện rồi."
Vừa dứt lời, cửa bị một người đá tung ra, hai thái giám lăn lộn trên đất.
Một người mặc hỷ phục đỏ thắm, trước n.g.ự.c đeo đóa hoa lớn, bước nhanh vào, miệng vẫn đang mắng: "Thứ gì thế, cũng dám ngăn lão tử à?"
Sau đó hắn thấy ta, ta còn đang trợn mắt, miệng há hốc, nước mắt giàn giụa. Hắn dường như hiểu ngay hình, chỉ trong hai ba bước đã ôm chặt lấy ta, chỉ tay về phía hoàng đế đang ngồi ở bàn: "Hoàng đế, ngài lại lật lọng, không đúng kế hoạch nữa à?"
Qua làn nước mắt, ta thấy Cố Yến, mấy ngày không gặp, trông chàng còn uy phong hơn trước, vẫn đẹp đến ngạt thở, có lẽ là do vừa lập công lớn, cả người toát lên khí chất cao quý.
Hoàng đế đứng dậy, bước chậm về phía chúng ta, vẫn giữ nụ thích thú: "Ngươi chỉ bảo trẫm đưa hôn thư cho nàng, chứ không bảo đưa như thế nào. Hơn nữa, Thư Hoa công chúa thực sự có lòng với ngươi, trẫm đâu có dối."
"Ngài..."
Hoàng đế to hai tiếng, khoanh tay bước đi một cách nhàn nhã, đầy hài lòng.
Lúc này ta mới nhận ra mình bị lừa lần nữa. Cả cơn giận cũ lẫn mới dâng trào, ta liền túm lấy cánh tay của Cố Yến, cắn một cái thật mạnh. Cố Yến đau đớn kêu lên xin tha, ta liền ném bức thư hòa ly vào mặt chàng: "Muốn cưới ai thì cưới đi, lão nương không thèm ở lại nữa!"
Cố Yến kéo ta lại: "Nguyệt Nhi của ta, nghe ta giải thích đã. Ta là đến để cưới nàng, nàng xem ta đang mặc gì này, xem trên đó viết gì, nàng mở ra đi."
Ta lau nước mắt, quay đầu không thèm .
Bạn thấy sao?