Minh Nguyệt Yến – Chương 13

Nhưng cái đầu lợn lại bị đẩy trả ra. Bên cạnh hình đầu lợn, ta cố ý viết thêm hai chữ "đầu tròn," còn chữ viết thanh tú của Cố Yến lại thêm chữ "không" ở trước đó.

 

Không đầu tròn sao...

 

Ta không nản chí, lại vẽ một đôi môi rồi nhét vào khe cửa, nhỏ giọng : "Phu quân, hôn hôn."

 

Bên trong im lặng một lúc, cuối cùng cửa sổ mở ra. Cố Yến trừng mắt ta, khóe môi và đuôi mắt lại thấp thoáng nét : "Ngoài này lạnh, vào đi."

 

"Chàng bế ta vào."

 

Mặt Cố Yến đỏ bừng: "Nếu ta bế nàng, ta chịu không nổi mất."

 

"Phu quân, Nguyệt nhi muốn ôm một cái mà."

 

"..." Ánh mắt Cố Yến tối lại, chàng đóng cửa sổ. Ta nghe thấy tiếng lăn của bánh xe lăn.

 

Ta đứng dậy, dang tay ra, rạng rỡ.

 

"Yêu tinh, nàng tự dâng đến cửa rồi."

 

Cố Yến đưa tay về phía ta. Hôm nay trông chàng đặc biệt đẹp, không hiểu vì lý do gì, giữa hàng lông mày như phủ một lớp sương mỏng, càng khiến khuôn mặt vốn đã tuấn tú càng trở nên mơ màng, thần bí.

 

Đúng lúc ta sắp ngã vào vòng tay của Cố Yến, khuôn mặt tuấn tú của chàng bỗng tách thành hai, đôi mắt quyến rũ cũng biến thành bốn con mắt.

 

Ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong đầu vang lên một tiếng "oành."

 

Ta thấy vẻ hoảng hốt chưa từng có trên khuôn mặt Cố Yến. Ngay khi chàng đưa tay ra đón lấy ta, cơ thể ta không còn điều khiển , nghiêng sang một bên và rơi khỏi bệ hoa.

 

Khi ta tỉnh lại, ta đã nằm trên giường.

 

Cố Yến ngồi bên giường, khuôn mặt đượm buồn, như vừa khóc. Ánh mắt chàng khi ta tràn ngập lo lắng, hoang mang. Thấy ta tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của chàng là gọi người, mở miệng ra lại không phát ra âm thanh.

 

Cố Yến đã trải qua những nỗi kinh hoàng tăm tối nhất của cuộc đời. Trong mắt ta, chàng luôn là ngọn núi cao vững chãi, chẳng có gì có thể khiến chàng sợ hãi. Vậy mà sự hoảng hốt trên khuôn mặt chàng lúc này khiến ta cũng hoàn toàn rối loạn.

 

"Phu quân, ta sao ?"

 

"Ta đau đầu, cả người đều đau, mau cho ta biết, ta bị bệnh gì?"

 

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..."

 

Cố Yến không trả lời, chỉ gọi tên ta hết lần này đến lần khác, vừa mặt ta vừa khắp người ta, hoảng loạn đến mức không biết gì.

 

"Phu quân, ta muốn uống nước."

 

"Được, , phu quân sẽ rót nước cho nàng."

 

Cố Yến đi đến bàn, rót nước. Ta cố gắng ngồi dậy, khi giơ tay lên, hình ảnh trước mắt trở nên chồng chéo, ngay cả mười ngón tay của mình ta cũng không rõ.

 

"Nguyệt nhi, đừng cử !"

 

Dù ta cũng là đại phu, không chỉ thấy trong mắt Cố Yến mà ta cũng cảm nhận cơ thể mình có vấn đề. Lúc này, tai ta ù đi, không nghe thấy lời Cố Yến . Ta nắm chặt giường, ép bản thân đứng dậy.

 

Ngay sau đó, ta cảm thấy tim mình đau nhói, từ sâu trong cơ thể dâng lên một cơn đau không thể kìm nén. "Phụt!" 

 

Máu từ mũi và miệng tuôn ra ào ạt.

 

Trong cơn choáng váng, ta thấy Cố Yến vứt bỏ xe lăn, loạng choạng chạy về phía ta. Chàng chạy đến và kịp đỡ lấy cơ thể đang sụp xuống của ta.

 

Ta đổ người lên vai Cố Yến, chàng không đứng vững nên ngã ngồi xuống đất. Chàng hoảng hốt, gần như phát điên, hét lớn ra ngoài cửa: "Vạn Phúc! Vạn Phúc! Có ai không! Mau đến đây!"

 

Cố Yến ôm chặt lấy ta, kêu lên trong hoảng loạn: "Trời ơi, Nguyệt nhi, đừng dọa ta!"

 

Ta kéo áo chàng, yếu ớt : "Phu quân, chàng... hình như, chàng đi rồi."

 

Thật tuyệt. Cuối cùng, Cố Yến của ta đã đứng dậy .

 

Gương mặt Cố Yến trước mắt ta như vỡ vụn, và ta cũng cảm thấy cơ thể mình dường như cũng đang tan ra.

 

Ta như rơi vào địa ngục A Tỳ, bị thiêu đốt, bị châm kim, bị người ta rút lưỡi, móc mắt, bẻ gãy móng tay, nghiền nát từng thớ thịt, từng khúc xương.

 

Ta đau đớn kêu lên "Hoài Sinh", không ai đáp lại, chỉ có tiếng ma quái văng vẳng bên tai.

 

Ta cảm thấy ai đó bóp mũi ta, ép ta uống thứ gì đó mà ta không nhận ra, chỉ biết nôn thốc nôn tháo.

 

Phải rất lâu sau ta mới nghe thấy giọng của Cố Yến. Chàng đang khóc, tiếng khóc xé ruột gan, khiến lòng ta như tan nát.

 

Ta muốn ôm chàng, hôn chàng, không thể nào điều khiển cơ thể mình.

 

Ta cứ trôi dạt trong bóng tối vô tận một thời gian rất lâu, rồi mới miễn cưỡng mở mắt ra. Trong phòng vang lên tiếng bàn ghế đổ rầm rầm. Cố Yến không biết từ đâu loạng choạng chạy đến bên ta, ngã xuống và gục đầu vào tay ta, bật khóc nức nở.

 

Ta gắng gượng nhấc ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên trán chàng. Khi chàng ngẩng đầu lên, ta suýt không nhận ra chàng nữa.

 

Cố Yến trông già đi rất nhiều, giữa mái tóc rối bời đã có sợi bạc, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đầy những vệt xanh tái nhợt. Đôi mắt đào hoa long lanh như nước mà ta nhất giờ đây đầy tơ máu.

 

Ta mở miệng, hai dòng lệ đã trào ra trước.

 

Ta nghe thấy giọng Vạn Phúc: "Tứ công tử, ngài mang đến thuốc giải đã cứu thiếu phu nhân. Từ nay về sau, Vạn Phúc nguyện vì ngài mà hy sinh hết mình, c.h.ế.t trăm lần cũng không hối tiếc."

 

Ta tủi thân trách móc Cố Yến: "Cố Tam, ta gọi chàng bao nhiêu lần, sao chàng không đáp lại?"

 

Cố Yến lau nước mắt một cách vụng về: "Ta đã đáp rồi. Nàng gọi Hoài Sinh, ta đều đáp lại. Nhưng nàng không nghe thấy, nàng đau đớn, sợ hãi như mà ta không thể giúp nàng chịu đựng. Nguyệt nhi, nàng suýt ta c.h.ế.t theo. Nếu nàng không tỉnh lại, ta cũng không sống nổi."

 

Cố Yến đỡ ta ngồi dậy. Ta mềm nhũn dựa vào chàng, tay đặt lên đầu gối chàng: "Chàng có thể đi rồi à?"

 

"Đừng lo về chuyện đó. Điều đó không quan trọng bằng nàng. Nếu nàng có mệnh hệ gì, không chỉ đôi chân, ta sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống."

 

"Nguyệt nhi, sao nàng có thể đối xử với ta như ? Nàng đang đứng trước mặt ta, khỏe mạnh như thế, đột nhiên lại ngã xuống, nôn ra bao nhiêu máu. Nàng định bỏ lại ta sao? Sao nàng có thể..."

 

Cố Yến vẫn chưa hết hoảng loạn, vừa khóc vừa lẩm bẩm mãi về nỗi sợ hãi của mình.

 

Ngọn núi vững chãi như Cố Yến, mà lại sụp đổ thêm một lần nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...