Ta và Cố Yến đã chuyển vào phòng tân hôn. Vạn Phúc lặng lẽ thu dọn chiếc ghế mềm của ta. Đêm đó, Cố Yến đưa tay vào trong áo ta, không ngừng mơn trớn.
Ta bị chàng trêu chọc đến mức tim đập loạn, cả người nóng bừng lên. Khi ngẩng đầu , chàng cũng đang ta bằng đôi mắt sâu thẳm, trong mắt như chứa đựng cả dòng nước mùa thu, khiến ta khô cả cổ họng.
Mặc dù trong lòng ta ngứa ngáy, ta biết Cố Yến còn sốt ruột hơn. Rốt cuộc, chàng có một chứng bệnh khó , ta cũng chẳng biết châm vài mũi ở chỗ đó có chữa khỏi không.
Ta ôm lấy chàng, vỗ vỗ lưng như dỗ dành trẻ nhỏ, chàng liền ngoan ngoãn không rối nữa.
"Nguyệt nhi, bái đường với một con gà trống thực sự là thiệt thòi cho nàng. Đợi ta, ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ thật rực rỡ."
Cố phu nhân sai Cố Chiêu đến mời chúng ta dự tiệc đoàn viên đêm giao thừa. Cố Yến vẫn giữ phong thái kiêu ngạo, ta đã hiểu tính chàng, nên đáp ứng trước khi chàng kịp từ chối.
Sau khi Cố Chiêu rời đi, Cố Yến tỏ ra rất không vui. Dù ta gì, chàng cũng bày trò khiến ta không nổi.
Ta cầm cuốn y thư đập nhẹ vào trán chàng: "Để xem chàng có muốn thử loại thuốc đắng hơn không."
Cố Yến kéo ta ngồi lên đùi chàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chân ta dưới lớp váy, rồi bóp mạnh khiến ta không nhịn mà kêu lên.
"Nếu Cố Chiêu còn dám nàng như , ta thực sự sẽ móc mắt hắn ra."
Ta đưa ngón tay chọc mạnh vào trán chàng, khiến đầu chàng ngửa ra sau: "Chàng đúng là nhỏ nhen. Ta cả ngày xoay quanh chàng, còn thời gian đâu mà để ý đến ai khác?"
"Nàng không, hắn có."
"Chàng thích ghen thì cứ từ từ mà ghen, lát nữa ta nấu cho chàng một đĩa há cảo để chấm mà ăn."
Cố Yến dùng sức kéo ta lại gần, cắn nhẹ vào tai ta: "Không với Cố Chiêu nữa, nghe rõ chưa? Ta vốn đã không ưa hắn, hắn còn thích nàng, ta hận hắn lắm."
Ta không nhịn nổi mà bật , liên tục xin tha: "Được rồi, không với hắn nữa, chỉ với Tam lang thôi."
Cố Yến càng ngày càng giống một đứa trẻ, càng khó dỗ dành hơn: "Tam lang?"
"Hoài Sinh."
"Gọi một tiếng ‘phu quân’ nào?"
"Phu~ quân~"
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Yến đỏ ửng, chàng giống như một con ch.ó nhỏ, dụi đầu vào cổ ta: "Gọi thêm lần nữa."
Ta khẽ cựa mình, chợt cảm thấy bên dưới có thứ gì đó lạ lùng, cọ vào chân ta, khiến ta cảm thấy khó chịu.
Ta xuống: "Cái gì thế?"
Cố Yến vùi đầu vào n.g.ự.c ta, hơi thở dồn dập, giọng khàn khàn: "Đừng ."
12
Dưới sự thuyết phục dai dẳng của ta, cuối cùng Cố Yến cũng đồng ý tham gia tiệc giao thừa. Để cho Cố phu nhân chút thể diện, ta gọi mấy nha hoàn trong viện đến giúp, đội bộ trang sức mà bà đã tặng trước đó.
Ta mặc bộ váy mới mà Cố Yến sai người may cho ta, đứng xoay một vòng trước mặt chàng. Cố Yến mỉm , đôi má đỏ ửng lên: "Đẹp lắm."
Đã lâu lắm rồi Cố Yến không xuất hiện trong các bữa tiệc gia đình, Cố phu nhân rất vui mừng, còn mấy bà thím lại tỏ ra không thoải mái.
Có lẽ vì có mặt Cố Yến, nhiều điều không tiện ra.
"Nghe Tam lang sức khỏe đã khá lên nhiều, hôm nay trông thật rạng rỡ."
"Cũng nhờ Minh Nguyệt chăm sóc, con đúng là công thần của nhà họ Cố. Nếu lão gia dưới suối vàng biết , ta cũng coi như không phụ lòng ông ấy."
Cố Yến dường như không nghe thấy gì, cứ gắp đồ ăn bỏ đầy vào bát của ta, chất thành một "ngọn núi nhỏ".
"Nghe Tam tẩu từng sống nương nhờ nhà một người thúc ở biên ngoại, nghề mổ lợn, không học hành. Ta thật không hiểu Tam tẩu sao mà có thiên phú học y thuật, còn kê thuốc, châm cứu cho Tam ca. Thật là kỳ lạ."
Ta cắn một miếng đùi gà, dầu mỡ đầy miệng, học theo giọng điệu chậm rãi của Cố Yến: "Chuyện kỳ lạ thì nhiều lắm. Ức An muội muội đến kinh thành đã bao năm, nếu chuyện gì cũng thấy kỳ lạ, thì đó không phải vấn đề của người khác, mà là do tầm mắt của mình quá hạn hẹp."
Không khí trên bàn đột nhiên chùng xuống, nhanh chóng trở lại bình thường.
Cố Yến ngả người dựa vào xe lăn, nhẹ nhàng đặt đũa xuống: "Tam tẩu của ngươi chuyên trị những bệnh khó. Ngươi cứ bóng gió mãi cũng là bệnh, cần để Tam tẩu châm cứu cho ngươi không?"
Ta che miệng khúc khích, bộ như đang mò kim châm trong túi: "Kim ta luôn mang theo bên mình, ngoài muội muội ra, ai muốn châm nữa thì cứ . Phu quân ta bảo ta rất quý, hôm nay không thu tiền."
Ta với Cố Yến cứ tung hứng qua lại, người thì , cũng có người không thể nổi.
Thật ra ta không giỏi ứng phó những huống như , cũng nhờ có Cố Yến bên cạnh mới khiến ta tự tin. Chàng nhận ra ta đang căng thẳng, lén nắm tay ta dưới bàn, vờ như đang chơi với ngón tay của ta.
Khi ta ngẩng đầu lên, cờ bắt gặp ánh mắt của Cố Chiêu. Hắn có vẻ ngoài thanh nhã, như một bức tranh vẽ, dường như không để ý đến những cuộc đối đáp trên bàn.
Ta nhớ lại dáng vẻ ghen tuông của Cố Yến, cúi đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng hơn.
Sau bữa tiệc, Cố phu nhân có ý giữ ta lại chuyện. Cố Yến rất cảnh giác, nếu không phải Cố Chiêu đến bắt chuyện với chàng, chàng đã không chịu để ta ở lại một mình với phu nhân.
Cố phu nhân cảm ơn ta vì đã chăm sóc cho Cố Yến. Về chuyện vì sao chàng bị hạ độc, dù chàng chưa bao giờ rõ kết luận với ta, trong mắt ta, tất cả những ai ngoài Tây Viện đều là nghi phạm.
Vì thế, ta không thể thân thiết với Cố phu nhân nữa.
Bạn thấy sao?