Minh Nguyệt Yến – Chương 10

Ta chưa từng nghe qua độc ô đầu, gần đây vì muốn chữa trị cho Cố Yến, ta đã lật nát những cuốn y thư mà cha ta để lại, trong đó có cuốn "Minh Tâm Trát Ký". Ở trang cuối cùng, cha ta có ghi : "Ô đầu, vị cay, đắng, nóng, cực độc, không có thuốc giải. Người trúng độc phần nhiều sẽ chết, người sống sót thì tổn thương nghiêm trọng. Nếu cứu chữa kịp thời có thể giữ mạng sẽ tê liệt tứ chi và tổn thần trí."

 

Cố Yến chỉ mới hai mươi lăm tuổi, là một công tử phong độ, tuấn tú vô song. Biết bao đêm ta lo lắng rằng chàng sẽ mãi không tỉnh lại.

 

Khi ấy, ta chỉ nghĩ chàng có xuất thân cao quý, lẽ ra phải có một tương lai rạng ngời, thật đáng tiếc khi chàng lại mắc phải căn bệnh nặng như .

 

Giờ đây, ta biết rằng chàng không chỉ tốt bụng mà còn đối xử với ta rất tốt. Chàng là chỗ dựa, là cây đại thụ của ta. Nghĩ đến việc chàng đã chịu đựng căn bệnh đau đớn từ khi còn nhỏ, tim ta như bị ai bóp nghẹt.

 

"Ai đã hạ độc chàng, có phải là..."

 

Ta khóc dữ dội, Cố Yến luống cuống, không kịp lau nước mắt cho ta: "Nguyệt nhi, đừng khóc. Nàng khóc tim ta đau đớn vô cùng."

 

Chàng ôm lấy ta, dịu dàng dỗ dành: "May thay khi đó có một vị thái y trong cung nhận ra bệnh của ta, châm cứu và trích máu, giúp ta thoát khỏi cái chết. Chân của ta là do một lần gặp nạn, có lẽ cũng liên quan đến độc ô đầu, từ đó ta không thể đứng dậy nữa. Nguyệt nhi, chuyện năm đó quá phức tạp, ta không muốn kể lại cho nàng nghe. Những ác mộng đó hãy để mình ta gánh chịu, ta chỉ muốn nàng sống vui vẻ, hạnh phúc."

 

"Hậu quả của độc ô đầu khiến ta thường xuyên rơi vào trạng thái mê man. Nếu chữa trị đúng cách, có thể sẽ khá hơn. Minh Đại phu năm đó đã qua đời, ta tự mình tìm thầy chữa trị, hiệu quả rất ít. Ta chỉ là có chút chán nản mà thôi, Nguyệt nhi, ta là một nam nhân, lại không thể đứng dậy. Khi đó ta chưa gặp nàng, trong phủ này cũng không còn ai thân thiết với ta, nàng hiểu không?"

 

"Ta hiểu rồi." Ta cúi xuống ôm lấy Cố Yến, nước mắt và nước mũi đều dính hết lên áo chàng. Ta hiểu nỗi khổ và sự bất lực của chàng. Chàng là một nam nhân, không chỉ không thể đứng dậy, mà cả chỗ đó cũng không thể.

 

Nhưng ta không chê chàng. Ta từng nghe thẩm nương ta mắng thúc ta, rằng thứ đó của ông ta không ra gì, khiến bà khó chịu mấy ngày liền.

 

Thứ đó như một con thú dữ, Cố Yến không thể thì cũng là chuyện tốt.

 

"Hoài Sinh, chàng tin ta, ta nhất định sẽ giúp chàng đứng dậy. Chàng có người thân rồi, chàng có ta, đừng nản chí."

 

Cố Yến nâng cằm ta lên: "Nguyệt nhi, nàng vừa gọi ta là gì?"

 

Ta có chút ngượng ngùng: "Gọi tam công tử thì quá xa cách, gọi tam lang thì lạ lẫm, gọi Hoài Sinh có không?"

 

Cố Yến không gì, suốt cả đêm chàng đều ôm lấy ta, từ bàn tay đến từng sợi tóc, từng chút một như thể đó là những báu vật.

 

***

 

Ta và Vạn Phúc lo lắng suốt những ngày cuối năm, Cố Yến vẫn không bị ngất lại.

 

Vạn Phúc đã trang trí Tây Viện bằng những sắc đỏ tươi rực rỡ, còn ta thì cắt giấy dán lên cửa sổ.

 

Nghe ta thích ăn đào, Cố Yến đã sai người từ Lĩnh Nam gấp rút mang về rất nhiều đào, ta ăn đến nỗi tay mọc đầy lông tơ, trông chẳng khác gì con khỉ.

 

Chàng còn nghe Vạn Phúc ta thích ngắm cây mai mỗi lần đi qua hành lang, nên đã sai người chuyển cả cây mai vào Tây Viện khi ta đang ngủ trưa.

 

Việc này khiến Triệu thẩm tức đến phồng má trợn mắt không dám hỏi han gì.

 

Đêm đó, Cố Yến mở cửa sổ, ta và chàng cùng ngồi dựa vào khung cửa ra ngoài.

 

Cố Yến hỏi ta: "Nguyệt nhi, vì sao nàng thích hoa mai?"

 

Ta chống cằm, nghiêng đầu đáp: "Ở biên ngoại ta chưa từng thấy hoa mai. Có lần thẩm nương ta ta quỳ trong tuyết, ta lạnh đến ngất đi. Trong giấc mơ, ta gặp mẹ ta, bà ở kinh thành có hoa mai, nở rộ giữa mùa đông lạnh giá, đẹp nhất và cũng kiên cường nhất."

 

"Hoài Sinh." Ta khẽ chọc vào vai chàng, "Chàng có học, dạy ta vài câu thơ về hoa mai không?"

 

Chàng ngâm: 

 

“Trần lao quýnh thoát sự phi thường

Hệ bã thằng đầu tố nhất trường

Bất thị nhất phiên hàn triệt cốt

Tranh đắc hoa mai phốc tỷ hương.”Tạm dịch:

Thoát cảnh trần lao quả phi thường

Một lòng kiên định chẳng vấn vương

Nếu không nhờ có Đông lạnh giá

Hoa mai đâu dễ tỏa thơm hương!

 

"Nghe hay thật."

 

Tinh thần của Cố Yến ngày càng tốt hơn, mỗi sáng đều nhờ Vạn Phúc giúp đỡ tập đi. Đến khi chàng tự bước bước đầu tiên, ta và Vạn Phúc đứng dưới cây mai trong viện, mắt ứa nước, giống như cha mẹ lo lắng con mình tập đi.

 

Một ngày nọ, ta dùng chiếc búa nhỏ gõ vào đầu gối của Cố Yến, theo phản xạ, chàng đá vào chân của Đại Phúc. Lúc đầu Đại Phúc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khi nhận ra, hắn quỳ xuống lạy ta, khóc đến mức mũi phồng lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...