(Văn án)
Ta đã dùng búa đập bị thương biểu ca khi hắn có ý đồ nhục ta. Thẩm nương nổi cơn thịnh nộ, liền bán ta cho Vương bà bà ở đầu làng.
Ta rưng rưng nước mắt Vương bà bà, : "Xin bà đừng bán con vào chốn phong trần, chỉ cần có cơm ăn là , trâu ngựa con cũng cam lòng."
Vương bà bà nheo mắt, ngắm nghía ta hồi lâu rồi : "Tam công tử nhà họ Cố ở kinh thành bệnh nặng sắp chết, gả qua để xung hỉ, con có chịu không?"
Bà ấy còn : "Nếu sau này cậu ta chết, ít ra con cũng là một thiếu phu nhân, góa phụ còn hơn là kỹ nữ. Nếu vận số tốt, Tam công tử không c.h.ế.t thì cậu ấy cũng chỉ là kẻ tàn phế, chẳng thể khó con đâu. Con chỉ cần chăm sóc tốt cho cậu ấy, ít nhất còn có chỗ dựa."
Nói đến đây, Vương bà bà có chút bối rối: "Cây khô vẫn là cây, núi hoang vẫn là núi, con thấy đúng không?"
Ta nghiến răng, đáp: "Con đồng ý!"
01
Thẩm nương bán ta với giá ba mươi lượng, Vương bà bà vì đường đến kinh thành xa xôi, nên bồi thêm cho ta năm lượng.
Ta cầm năm lượng bạc ít ỏi của mình, qua tay một bà mối khác, rồi theo đến nhà họ Cố.
Nhà họ Cố vốn là danh gia vọng tộc, nghe đến đời tam công tử Cố Yến mới suy tàn, hiện nay mọi việc trong nhà đều do Cố phu nhân chủ.
Nhưng Cố phu nhân không phải mẹ ruột của tam công tử, bà là Mẫn Vinh Quận chúa, con của Cửu vương gia đã khuất, cũng là đường của đương kim Thánh thượng.
Trên đường đi, bà mối kể rất nhiều, tất cả đều để cho ta hiểu nhà họ Cố không tầm thường, cuộc hôn nhân này dù sao ta cũng lợi.
Trong cuộc hôn nhân này, cả ta và tam công tử đều chỉ là những món đồ bị người khác sắp đặt, những kẻ thực sự có lợi chỉ có Vương bà bà, bà mối và thẩm nương của ta.
Vì lo cho tương lai của mình, ta chẳng còn tâm trí để đáp lại.
Khi vào phủ, ta lập tức một bà lão quản sự đưa đến Tây Viện, đó là nơi ở của tam công tử, từ nay ta sẽ ở đó.
Tây Viện ngoài vài nha hoàn việc nặng nhọc, còn có một tên tiểu tư tên là Vạn Phúc. Khi thấy ta, hắn như thấy oan hồn đến đòi mạng, ánh mắt đầy u oán và bài xích.
02
Ta không gặp tam công tử Cố Yến ngay, đám hạ nhân gặp mặt trước lễ bái đường là điềm xấu, lý lẽ là , ta lại cảm thấy Tây Viện này lúc nào cũng lạnh lẽo âm u, linh cảm mách bảo ta rằng phu quân tương lai của ta không sống lâu .
Quả nhiên, ngày bái đường, ta ôm một con gà trống lễ thành thân.
Qua lớp khăn voan che mặt, ta thậm chí không nghe chút vui mừng nào, may thay còn có tiếng pháo nổ, nếu không ai mà biết đây có phải là tang lễ không.
Không có khách mời, khi bà mối đưa ta qua hành lang, ta nghe thấy có người khẽ thở dài: "Thật tội cho tam công tử, đã đoản mệnh còn phải cưới một thôn nữ, lễ cưới cũng tổ chức sơ sài, phu nhân dưới suối vàng biết liệu có thể an lòng không."
Làn hương thoang thoảng, không biết hoa từ đâu trên vai bà mối rơi xuống, lác đác vài cánh rơi vào tay ta.
Trong phòng tân hôn, đèn hỷ đỏ rực cháy, trên bàn bày sẵn chà là đỏ, đậu phộng, long nhãn, và một bình rượu giao bôi.
Ta qua khe hở của khăn voan, chăm chăm vào cửa phòng đến nỗi mắt cay xè, dù có trông đến lác mắt, cũng không thấy tam công tử bước vào.
Ta gọi Vạn Phúc vào, hắn đứng ngoài cửa, không muốn vào.
Ta : "Ta biết ngươi không ưa ta, đã ký hôn thư, bái đường rồi, ta chính là thê tử của tam công tử. Đêm tân hôn cũng nên để ta gặp mặt phu quân chứ?"
Vạn Phúc khẽ lẩm bẩm: "Bái đường cái gì mà bái đường, con gà có thể thay thế công tử nhà ta sao?"
Ta đứng dậy, tự mình vén khăn voan, không biết có phải ánh mắt ta quá kiên định hay không mà Vạn Phúc ngây người .
"Hôn thư có dấu ấn của Cố Yến, người ngoài ta không biết, cả nhà họ Cố đều biết ta đã gả cho tam công tử. Tam công tử hiện giờ ở đâu, trạng ra sao, ta nhất định phải biết. Ngươi là người của ngài ấy, ngươi phải biết. Nếu ngài ấy thật sự không còn sống bao lâu nữa, ta là thê tử, sống có thể giữ trinh tiết thay ngài ấy ấy, c.h.ế.t có thể cùng chôn chung. Dù ngài ấy có báo mộng dưới suối vàng, ta cũng cố gắng giúp ngài ấy hoàn thành tâm nguyện. Vậy sao ta không thể gặp phu quân của mình?"
Dưới ánh trăng se lạnh, khuôn mặt Vạn Phúc tái nhợt, hắn nuốt khan rồi : "Đi theo ta."
***
Trước khi đến đây, trong lòng ta đã lặng lẽ hình dung ra dung mạo của Cố Yến.
Bà mối rằng chàng bệnh tật quanh năm, lại là người tàn phế, chẳng thể chuyện vợ chồng ân ái. Hơn nữa, ánh mắt của người trong phủ ta luôn mang theo sự thương , nửa muốn lại thôi, khiến ta đoán chắc rằng Cố Yến hẳn là một người gầy gò ốm yếu, mặt mày hốc hác, bệnh trạng trầm trọng.
Nhưng khi Vạn Phúc dẫn ta đến căn phòng bên, người đang nằm trên giường, ta sững sờ.
Chàng giống như vừa mới ngủ, giữ nguyên khí chất và phong thái của một công tử thế gia. Lông mày như lưỡi kiếm, dài đến tóc mai, hàng mi cong vút khẽ vẽ lên đôi mắt một đường cong thanh thoát như vầng trăng, đôi môi mỏng mím nhẹ, phớt hồng.
Bạn thấy sao?