Sau khi Thôi Uyển Âm biết , lập tức phát điên.
“Không cần! Ta không muốn đến Am ni , ta đã ở đó suốt 5 năm rồi, ta sẽ không quay lại đó nữa!”
“Tạ Ngọc! hai lần rồi!”
“Ta chinh phục ngươi hai lần rồi! Ta kém Tiêu Thanh Nguyệt ở điểm nào! Vì sao ngươi lại không chịu ta?”
Ta run sợ, lời của ả ta là như thế nào?
Ả lại như điên dại: “Ta sẽ bị Hệ thống trừng ! Ta không có ! Ngươi cũng đừng hòng có !”
8.
Ta còn chưa hỏi rõ ràng thâm ý trong lời của Thôi Uyển Âm, thì bên phía Tiêu Thanh Nguyệt đã xảy ra chuyện.
Nàng đi qua Thanh Châu, biết Tri châu Trần Tuần tội ác chồng chất, ép bá tánh vào rừng Thổ phỉ, liền tự tay viết một lá thư trần , phái người đưa tới Ngự tiền.
Ta nhận tin tức, chủ xin Bệ hạ đi Thanh Châu ‘tiêu diệt Thổ phỉ’.
Một đường quất roi thúc ngựa, cuối cùng cũng đã thấy người trong lòng nhung nhớ.
Nàng gầy đi một chút, ta muốn phái người đưa hàng hồi Kinh, nàng lại không chịu.
“Trần Tuần ở Thanh Châu một tay che trời, nếu chúng ta không mạo hiểm, những ngày tháng gian khổ của bá tánh Thanh Châu khi nào mới chấm dứt?”
“Ngày nào chưa diệt Trần Tuần, bá tánh Thanh Châu còn khổ thêm một ngày.”
“Bá tánh chịu khổ, Bổn cung thân là Công chúa, sao có thể chỉ lo cho bản thân?”
Ta không thể gì nàng.
Từ ngày ta và nàng thành thân, ta cảm giác mình không thể gì nàng.
Trước khi đi nàng còn trịnh trọng hành lễ với ta: “Tạ đại nhân, trước tiên ta thay mặt bá tánh Thanh Châu cảm tạ ngươi, mạng của bọn họ, mạng của ta đều nhờ hết vào ngươi.”
Bây giờ cả tên ta nàng cũng không muốn gọi.
Trong lòng ta có chút mất mát.
Nhưng hôm nay, đến thân phận để cãi nhau với nàng ta cũng không còn.
9.
Kế hoạch vây bắt Trần Tuần tiến hành thuận lợi.
Trần Tuần vẫn luôn cho rằng ta là kẻ ngốc, đến khí binh mã bao vây Trần phủ, hắn mới biết mình đã bị trúng kế.
Hắn biết mình khó thoát tội chết, nảy sinh ý định muốn kéo Tiêu Thanh Nguyệt chôn cùng.
Ta vội vàng ôm Tiêu Thanh Nguyệt vào lòng mà bảo vệ, lại không cẩn thận bị mũi tên bắn trúng vào cánh tay.
Trần Tuần thấy thế, cất tiếng to:
“Tuy không giet Công chúa, có Tạ thị công tử đi cùng cũng xem như đáng giá!”
Tiêu Thanh Nguyệt vội vàng ngẩng đầu.
Nàng ta, ánh mắt gấp gáp, hoảng loạn không thể giấu .
Lòng ta vui mừng, lại không đành lòng để nàng lo lắng, nuốt chút tanh ngọt trong miệng xuống, nhẹ giọng trấn an nàng: “Thanh Nguyệt, đừng sợ……”
Lời còn chưa dứt.
Ta chỉ cảm thấy rất đau đầu, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
10.
Ta may mắn nhặt về cái mạng.
Trần Tuần tội ác chồng chất, Bệ hạ phán tội treo co.
Có lẽ chất độc trong cơ thể ta vẫn chưa đào thải hết, sau khi mọi chuyện xong xuôi ta lại bệnh một trận.
Trong lúc bệnh ta luôn thấy lặp đi lặp lại một giấc mộng.
Trong mộng ta cùng Tiêu Thanh Nguyệt cũng là phu thê.
Khác biệt ở chỗ trong mộng Tiêu Thanh Nguyệt rất là ta, còn ta lại lạnh lùng chán ghét nàng.
Thôi Uyển Âm chủ đến cửa, muốn nàng nạp ả thiếp.
Tiêu Thanh Nguyệt không đồng ý, ả ta liền mở miệng khiêu khích, chọc đến Tiêu Thanh Nguyệt nổi trận lôi đình, đem chuyện của ả ta đồn ra ngoài.
Thôi gia mất mặt.
Đem ả ta vào Am ni .
Ta vốn không thích Tiêu Thanh Nguyệt, sau việc này càng thêm xa cách nàng.
Cuối cùng trong mộng, có người tố giác ta tham gia bàn luận chuyện cứu trợ lũ lụt của Triều đình, bởi vì mà ta bệnh không dậy nổi.
Tiêu Thanh Nguyệt lại tự tay chăm sóc ta, lúc hấp hối ta lại tuyệt với nàng, nàng say rượu đau lòng bị xe ngựa giẫm chet.
Khi tỉnh lại, ngoài phòng hoa tuyết bay.
Lồng ngực nhói đau.
Ta bỗng nhiên nhớ tới, trong mộng ngày Tiêu Thanh Nguyệt chet, Kinh thành cũng đổ trận tuyết lớn.
Nàng nằm trên tuyết, máu tươi len lỏi chảy ra.
Giống như dòng nước mắt.
Tiếng gió thê lương, bông tuyết bay vào cửa sổ, người ta không thể phân biệt đâu là thật đâu là mơ.
Bệ hạ phong Tiêu Thanh Nguyệt là Ninh Định Công chúa, phong ấp Huy thành.
Ngày nàng ấy đi, ta cuối cùng cũng lấy hết can đảm, giục ngựa đuổi theo, cản xe ngựa của nàng, cho nàng biết chuyện ta nằm mộng.
Bạn thấy sao?