Người mặc áo long bào màu vàng sáng ngồi ở trên cũng ta với vẻ thích thú.
Phụ thân thay ta từ chối: "Tiểu nữ nhà thần không có gì giỏi, mong bệ hạ thứ tội."
Có người vẫn cố chấp: "Sao lại không có tài năng chứ? Nhất định phải có chút gì đó chứ?"
Ta kỹ, nhận ra đó là nữ nhi của người mà phụ thân không ưa trên triều.
Ta nghĩ ngợi một lát, hành lễ với Hoàng thượng: "Dân nữ đúng là chẳng giỏi gì, mà dân nữ ăn điểm tâm rất giỏi, hay là dân nữ biểu diễn ăn điểm tâm trước bệ hạ đi."
Không đợi người ta lên tiếng, ta cầm lấy đĩa điểm tâm trên bàn bắt đầu nhét vào miệng.
Chỉ một loáng, cả đĩa đã sạch bong, má ta căng phồng như một con cá nóc.
Sắc mặt phụ thân không tốt lắm, có lẽ vì thấy ta mất mặt.
Nhưng người ngồi trên lại ha hả.
Quý phi cũng che miệng , với người ngồi trên: "Bệ hạ, thần thiếp thấy tiểu nương này khá thú vị, bệ hạ phải thưởng hẳn hoi cho tiểu nương này diễn xuất nhiệt như ."
Người ngồi trên phất tay một cái: "Quả đúng là thiên kim tiểu thư của Thẩm Thừa tướng rất thú vị, ban thưởng Huyện Chúa* luôn đi."
(*) Huyện chúa (chữ Hán: 縣主) là một tước hiệu bắt nguồn từ nhà Đông Hán, dành cho các nữ quyến họ hàng trong hoàng thất, xuất hiện trong vương tộc nhà Triều Tiên và hoàng gia Trung Quốc lẫn Việt Nam.
Ta thấy nụ tinh xảo của tỷ tỷ suýt chút nữa là trở nên méo mó biến dạng.
7
Điểm tâm ép tới khiến dạ dày ta khó chịu.
Ta giả vờ uống quá nhiều nước trái cây muốn đi vệ sinh để lẻn ra khỏi điện, dự định ra ngoài tản bộ.
Gió đêm trong ngự hoa viên mang theo chút hơi lạnh.
Thấy vui, ta gọi tên Khương Ly: “Khương Ly, ngươi có ở đấy không?”
Hắn không biết từ đâu nhảy ra: “Nhị Tiểu thư tìm ta?”
Lần này ta lại hơi hiếu kỳ hỏi: “Vừa nãy yến tiệc trong đại điện, ngươi cũng ở đó suốt sao? Vậy ngươi trốn ở đâu thế?”
Hắn ta đầy vẻ thần bí: “Đây là bí mật của hộ vệ, đương nhiên không thể cho nhị Tiểu thư.”
Ta định gì đó thì nghe thấy giọng quen thuộc gọi tên ta: “Vân Vân.”
Ta ngước mắt thì thấy là Khương Minh.
Ta cau mày: “Vô lễ, nhũ danh của ta, nào phải là thứ tên hộ vệ như ngươi có thể gọi!”
Ánh mắt hắn xao , giọng hơi khàn: “Người đáng lẽ nên chọn ta, sao người không chọn ta?”
Đồng tử ta đột nhiên co lại.
Làm sao hắn biết ? Chẳng lẽ hắn cũng quay về rồi?
Vừa nghĩ đến chuyện hắn vứt ta lại đó, thân thể ta không ngừng run rẩy, vô thức nắm lấy tay áo Khương Ly gần ta nhất.
Khương Ly cúi mắt ta, che chở ta ở phía sau: “Khương Minh, mỗi người chỉ trung thành với một chủ. Ngươi tìm đến nhị Tiểu thư, đại Tiểu thư có biết không? Hơn nữa nhị Tiểu thư đã chọn ta, giờ ngươi những lời vô nghĩa này để gì? Nếu ngươi còn tiến thêm một bước, đừng trách ta không khách khí!”
Ta cúi đầu vẫn có thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Khương Minh ta.
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo Khương Ly: “Ta không muốn ở đây thêm nữa, chúng ta đi thôi.”
Ta kéo hắn đi về hướng cũ, không quay đầu lại lấy một lần.
Ta liều mạng muốn thoát khỏi nơi này, nên đi rất nhanh.
Ai ngờ người phía sau đột nhiên dừng bước: “Nhị Tiểu thư, đã đi rất xa rồi.”
Ta không kéo hắn nổi, loạng choạng ngã vào lòng hắn.
Giọng hắn tươi , vang lên trên đầu ta: “Nhị Tiểu thư, phải ý đường.”
Thân thể ta cứng đờ, những hình ảnh bị ức h.i.ế.p ùa về trong đầu, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Miệng thều thào cầu xin: "Không, đừng, van xin ngươi, đừng......"
Hắn buông ta ra, cúi người ngang tầm mắt ta, trong mắt không nén nổi lo lắng: “Nhị Tiểu thư sao ? Người đừng dọa ta.”
Ta rõ khuôn mặt của Khương Ly, trong khoảnh khắc đó như người sắp ch/ết đuối vớ cọc gỗ mục, níu chặt một góc vạt áo hắn.
“Khương Ly, ngươi sẽ luôn bảo vệ ta chứ? Ngươi sẽ luôn tốt với ta chứ?”
Ta thấy hắn đơ ra không hiểu gì vẫn gật đầu, thuận lời ta : “Được, ta sẽ thề ch/ết bảo vệ nhị tiểu thư, cũng sẽ đối xử tốt với nhị tiểu thư.”
Giống như ta đã từng hỏi Khương Minh câu này ở kiếp trước.
Hắn dời ánh mắt đi hướng khác, với ta: “Hộ vệ bảo vệ chủ tử vốn là bổn phận.”
Hắn là chủ tử chứ không phải riêng ta.
Ta lau nước mắt trên mặt, lắc đầu, nghiêm túc với hắn: "Khương Ly, ngươi chỉ cần bảo vệ ta là , đừng đối xử tốt với ta, không thì ngươi sẽ ch/ết mất.”
Bạn thấy sao?