21
Ta đem thi thể Khương Ly mang về mai táng, còn Thẩm Kiều thì bị ta giam lại, mỗi ngày đều sai người c/ắt hai miếng thịt trên người nàng ta, đau quá không chịu nổi thì lấy canh sâm để giữ mạng.
Mặc dù như , nàng ta cũng gắng gượng đến ba năm mới ch/ết.
Phụ thân nghe chuyện này, trong một đêm tóc bạc trắng xóa, xin cáo lão hồi hương.
Trước khi đi, ông muốn gặp ta, ta không chịu.
Khánh Lịch năm thứ tư, Thất hoàng tử lên ngôi.
Hắn tìm đến ta, hỏi: "Uyển Uyển, bên cạnh trẫm còn thiếu hoàng hậu, nàng có bằng lòng không?"
Ta lắc đầu: "Bệ hạ có thể tìm người tốt hơn, ta thực không phải người tốt đẹp gì."
Hắn không cưỡng cầu, chỉ tự giễu : "Không ngờ trẫm đã trở thành chủ nhân của một nước, lại chẳng bằng một hộ vệ, không thể có trái tim của người mình ."
Ta thắc mắc tại sao hắn lại biết tâm ý của mình.
Hắn đáp: "Hôm Thái tử ép nàng ăn đồ ngọt, ta từng mang thuốc đến tìm nàng. Thấy mặt hắn ta nhăn nhó, bảo nàng đang ngủ, còn bảo ta cách xa nàng một chút."
"Sau đó ta ta lại đến, thấy hắn ta bế nàng bay lên cây, nàng rất vui. Ta liền biết nàng thích hắn ta."
Ta rồi tạm biệt hắn.
Cả đời ta không xuất giá.
Đến năm ngoài bảy mươi tuổi, ta bỗng cảm nhận mình sắp lìa xa trần thế.
Ta cắm chiếc trâm trúc gìn giữ rất kĩ lên tóc, khóe miệng cong lên, nằm trên giường an nhiên nhắm mắt lại.
22
Ta vốn nên ch/ết rồi.
Thế , ta lại xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ta còn chưa kịp định hình thì đã bị giục đi học.
Lơ mơ thế nào ta đã đến căn phòng gọi là lớp học, ta lập tức thấy người thiếu niên mà ta ngày đêm thương nhớ.
Chàng vẫn dáng vẻ lười biếng cà lơ phất phơ như .
Ta đi đến, đưa tay về phía chàng: "Xin chào, ta tên là Thẩm Uyển."
Lần này, đến lượt ta đi tìm chàng.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?