19
Khương Ly ôm ta ngã nhào xuống đất, ta sờ vào sau lưng hắn, toàn thân ướt đẫm.
Nhìn lại, tay ta toàn là máu.
Ta run rẩy lên tiếng: "Khương Ly, ngươi thế nào rồi? Ngươi không sao chứ? Đừng dọa ta."
Thẩm Kiều như phát điên, ngửa mặt lên trời lớn: “Sao có thể không sao ? Trên cây trâm đó đã ta tẩm chất kịch độc, không có thuốc giải đâu! Ta đã rồi, những kẻ đối tốt với ngươi đều phải ch/ết! Ngươi cũng phải ch/ết!”
Khương Ly đứng dậy khỏi người ta, miễn cưỡng cong khóe môi: “Nhị Tiểu thư, ta không sao, người đừng khóc. Người đừng nghe ta . Nhị Tiểu thư là người tốt nhất trên đời, đáng hưởng mọi sự thương tốt nhất trên đời! Vì Nhị Tiểu thư mà ch/ết, ta cam tâm nguyện.”
Ta điên cuồng lắc đầu: "Khương Ly, đừng ch/ết, ta sẽ đi tìm lang trung ngay, ta đi tìm lang trung giỏi nhất thiên hạ đến cứu ngươi, người đó nhất định có thể cứu ngươi."
Hắn giơ tay lên, lau đi nước mắt trên mặt ta: "Nhị Tiểu thư, đừng buồn. Ta thực sự không sao, chỉ là ta nên về nhà rồi."
Hắn nghĩ đến điều gì đó, rút trong áo ra một thứ: "Nhị Tiểu thư, lễ vật cập kê, do ta tự ."
Ta chăm , nước mắt lại trào ra.
Đó là một cây trâm cài bằng tre trúc do chính tay hắn .
Trong vòng tay ta, hắn không còn chút sức lực nào.
20
Ta nhẹ nhàng đặt hắn xuống, cầm lấy con dao găm, từng bước tiến đến gần Thẩm Kiều.
Cuối cùng, nàng ta cũng thấy sợ: “Ngươi đừng đến gần ta! Nếu ngươi dám gi/ết ta, phụ thân, Đông cung, sẽ không tha cho ngươi!”
Ta cong môi : "Ngươi cho rằng ta còn quan tâm đến họ sao?"
Khương Minh cố gắng cản ta: "Đôi tay của người không phải dùng để người."
Ta bình tĩnh hắn: "Ngày trước, ngươi từng với ta, bởi vì Thẩm Kiều đã từng cứu mạng ngươi khi còn bé, cho nên ngươi mới đối xử tốt với nàng ta như thế, có đúng không?"
Hắn lắp bắp: "Người… người cũng đã trở về. Đúng, đúng là như ."
"Thật khéo, khi ta còn bé đã cứu một tên ăn mày, lúc đó ta cũng không no bụng, thấy hắn gầy yếu nên lòng thương, chia cho hắn một nửa chiếc bánh trong tay. Khương Minh, ngươi có phải thật trùng hợp không?"
Mỗi câu ta , mặt hắn lại trắng thêm một phần.
Sau đó càng trắng bệch như tờ: "Vậy bé năm xưa là Nhị Tiểu thư sao?"
Ta không đáp, chỉ : "Giờ ngươi còn muốn cản ta sao?"
Hắn im lặng, tránh đường cho ta: "Những tên cướp còn lại giao cho ta, đó là nợ của ta đối với Nhị Tiểu thư."
Ta gật đầu, lướt qua hắn: "Ngươi biết là tốt."
Phía sau vang lên tiếng giao đấu, ta thấy vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt Thẩm Kiều, mỉm rạng rỡ.
"Yên tâm đi, tỷ tỷ. Sao ta nỡ lòng ch/ết tỷ ?"
"Ngươi hành hạ Tiểu Đào như thế, lại ch/ết Khương Ly, ta phải trả lại cho ngươi tất cả những đau khổ mà họ đã phải chịu, ngươi mới ch/ết."
Ta cầm dao găm đi đến trước mặt nàng ta: "Vậy thì ta sẽ bắt đầu từ khuôn mặt kiêu hãnh của tỷ."
Ta không chút do dự c/ứa một nhát d/ao.
Máu bắn lên mặt ta, ngay khóe mắt điểm một nốt ruồi đỏ dị.
Ta tiếp tục c/ứa những vết thương lớn nhỏ không tử vong trên cánh tay và chân nàng ta.
Cho đến khi Thất Hoàng tử chạy đến ngăn ta lại.
"Uyển Uyển, rồi, đủ rồi."
Ta lườm hắn, sau lại quay sang Thẩm Kiều: "Mới đến thế này sao."
Hắn nắm lấy tay ta: "Thái tử đã bị lật đổ, ta có thể giao nàng ta cho nàng, nàng muốn xử lý thế nào thì tùy ý."
Ta lúc này mới dừng tay: "Lời này thật sao?"
Hắn gật đầu.
Ta ném con dao găm, Thẩm Kiều như một con chó ch/ết: "Ta sẽ hành hạ ngươi thật tốt."
Ta xoay người, Khương Minh bị thương rất nặng, chỉ còn thoi thóp, ánh mắt hướng về ta đầy tha thiết.
Ta khẽ : "Khương Minh, sao người ch/ết không phải là ngươi mà lại là Khương Ly? Sao ngươi còn chưa ch/ết? Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, ngươi hãy nhanh chóng ch/ết đi."
Hắn phun ra một ngụm máu, rồi trút hơi thở cuối cùng.
Bạn thấy sao?