10.
Lễ cập kê.
Trong lễ cập kê, tiểu nương bị đâm.
Nhưng may thay đã có sự chuẩn bị trước, nên nàng ấy không bị thương chút nào.
Nhưng không ngờ Thẩm Kiều lại là một kẻ điên thực sự.
Khương Ly không kịp cứu nàng ấy, bèn đỡ thay nhát d.a.o đó.
Cũng vào lúc này, hệ thống nhắc nhở hắn: 【Nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị thoát ly.】
Hắn lấy chiếc trâm trong n.g.ự.c ra, mỉm .
Lần đầu tiên hắn gọi tên nàng:
"Uyển Uyển, đây là quà mừng nàng cài trâm, đừng khóc, ta chỉ về nhà thôi."
11
Khương Ly cũng không trở về thế giới thực.
Mà đến một nơi giống thư viện, lại giống khách sạn.
Hắn đẩy cửa bước vào.
Bên trong có một trông rất trẻ, dường như vẫn luôn chờ hắn, thấy hắn bèn : "Cuối cùng cũng đến."
Khương Ly hỏi: "Đây là đâu?"
Cô đáp: "Đây là nơi luân hồi chuyển thế, thấy cái máy tự kia không, bên trong là canh Mạnh Bà."
Hắn không khỏi thốt lên: "Ch/ết tiệt, bây giờ lại tiến bộ thế à?"
Cô gât đầu: "Đúng không, tôi cũng không nghĩ tới. Tôi đến trước có vài ngày thôi, tôi là nhân viên có chứng chỉ hành nghề đàng hoàng."
Khương Ly : "Nơi này có thể thấy tiền kiếp và kiếp này, ta có thể Thẩm Uyển không?"
Cô ấy nhẹ nhàng: "Tất nhiên . Nhưng nếu thế, sẽ mất cơ hội chuyển kiếp thành hoa mạn đà ở vườn hoa đằng kia. Anh có muốn tiếp tục xem không?"
Hắn không chút do dự gật đầu: "Có."
Cuối cùng Khương Ly cũng hiểu tại sao đêm hôm đó Thẩm Uyển lại có hành bất thường như rồi.
Cô nương đó là người mà hắn nâng niu trong lòng!
Hắn ước gì mình có thể xông vào màn hình xé xác bọn giặc cướp đó tan nát.
Xem hết tất cả các đoạn phim, mắt hắn đỏ hoe, lại với đó: "Tôi biết cơ hội của mình đã hết rồi, có thể giúp tôi thêm một việc không, tôi muốn với bản thân mình trước khi xuyên không, sau khi xuyên không nhất định phải đối tốt với đó, tôi còn muốn tự mình giám sát sau khi xuyên không nữa, tôi nhớ trong tiểu thuyết có một hệ thống, hay biến tôi thành cái đó đi, cảm ơn ."
Cô gật đầu.
Cô ấy vẫy tay một cái, Khương Ly liền không còn tri giác.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ở một con hẻm nhỏ không tên, trên người còn thương tích do đánh nhau với bọn cướp, trông sợ lắm.
"Chú không sao chứ ạ?"
Có tiếng gọi vang lên, cơ thể Khương Ly vô thức cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu, đó chính là hắn khi mới bảy tuổi.
Hắn khản cả giọng : “Sau này cậu sẽ gặp một , đó là người mà cậu phải liều ch/ết để bảo vệ.”
Cho đến lúc này, định mệnh cuối cùng cũng khép lại thành một vòng tròn.
12
Trong thư viện, trẻ cầm hai cây hoa mạn đà .
Một cành hoa, một cành lá.
"Một người từ bỏ luân hồi chuyển thế, chỉ để tiền kiếp và kiếp này của một người khác."
"Một người từ bỏ công đức hai kiếp, nguyện hoa nghìn năm, chỉ cầu không xóa kí ức, đoàn tụ với người suốt kiếp."
"Thật là chung quá. Nên có cái kết tốt đẹp mới phải."
Cô bứt hai cây hoa đó ra rồi vẻ kinh hoàng, quay người hét lớn lên lầu.
"Mạnh Bà ơi, cháu bất cẩn rơi hai cây mạn đà đã ký giao kèo xuống luân hồi chuyển thế rồi!"
[Hoàn chính văn]
Bạn thấy sao?