Hắn tức đến phát , hạ quyết tâm sẽ luyện tập cho ra trò, đi xem cái tên Thẩm Uyển kia rốt cuộc là người thế nào.
Tuy luyện tập rất cực khổ, mấy đòn đánh nhau mà hắn học trước đây cũng không phải là đồ bỏ, hắn trở thành ám vệ xuất sắc nhất trong trại huấn luyện, thuận lợi tiến vào phủ Thừa tướng.
Hắn lẫn trong đám hộ vệ, cúi đầu, quỳ gối.
Cho đến khi có người truyền tin nhị tiểu thư đến.
Hắn mới dám ngước mắt liếc lén nàng.
Nàng trông cũng xinh xắn, gầy gầy bé bé, cằm nhọn càng cho đôi mắt to thêm, trông như búp bê sứ dễ vỡ.
Nàng quả thật cần bảo vệ.
Hắn thầm hỏi hệ thống: "Này, nhiều người , nàng không nhất định chọn ta đâu nhỉ?"
Hệ thống im lặng mấy giây rồi chắc nịch đáp: 【Nàng sẽ chọn.】
Quả nhiên, nương kia đưa ngón tay thon chỉ, vừa khéo chỉ trúng hắn.
3
Hắn trở thành hộ vệ của nương.
Đi theo một hồi, nương vẫn chưa phát hiện hắn ở ngay sau lưng.
Hắn cố bước nặng chân hơn mấy phần, nàng vẫn chẳng biết nghĩ gì, rốt cục cũng không nghe thấy gì.
Hắn hơi thấy kỳ lạ, nương dung mạo diễm lệ, sao lại có vẻ ngây ngốc nhỉ.
Đến khi nghe nương tự lẩm bẩm một câu " tốt lắm" với chính mình, hắn không nhịn thành tiếng.
Lần này nàng cuối cùng cũng nghe thấy.
Đôi mắt hạnh đầu tiên lộ vẻ kinh hoàng, sau đó lại giãn ra, còn khá tức giận trách cứ: "Sao ngươi đi lại không phát ra tiếng ?"
Hắn đã nghe nhiều lời khó nghe hơn thế này, không những không thấy gì, còn giống như bị vuốt mèo cào, có chút ngứa ngáy trong lòng.
Sau đó, không biết nàng nghĩ đến điều gì, lại vui vẻ trở lại.
Nàng cong môi, lúm đồng tiền bên khóe môi ẩn ẩn hiện hiện, hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"
Hắn đáp: "Ta tên là Khương Ly."
4
Khương Ly theo nàng đến yến tiệc.
Hắn hết bên trái rồi lại bên phải, trong lòng chỉ biết than phiền.
Ôi, hoàng thượng sống sờ sờ, chẳng như , không đẹp trai bằng trên phim.
Hoàng hậu này thì trét phấn trắng bệch, ban đêm mà thì thật sự rất sợ.
Đang đánh giá từng người, hắn tự dưng nghe thấy có người gọi tên nương.
Hắn theo hướng giọng qua, một nữ tử ăn mặc lòe loẹt kiêu căng ngạo mạn, lời rõ ràng là đang khiêu khích.
Hắn khó chịu nhíu mày.
Không biết nương có chống đỡ không, nếu không phải nơi đông người, hắn thật muốn nhặt một viên đá, đánh cho người ồn ào kia bất tỉnh.
Cô nương lên tiếng, không hề yếu đuối: "Ta sẽ biểu diễn cho bệ hạ một tiết mục ăn bánh."
Cả một đĩa bánh, đều bị nàng ăn sạch.
Khương Ly thấy hai má nàng phồng lên, lại bắt đầu ngẩn người.
Không biết bóp thử sẽ thế nào nhỉ, chắc chắn rất thích.
Nghĩ xong, hắn lại chửi thầm mình không phải người, thế mà trong lòng lại có cảm giác một bé vị thành niên.
Một lát sau, nương muốn ra ngoài vệ sinh.
Hắn lưỡng lự trong chốc lát, vốn không định đuổi theo, thấy hộ vệ của Thẩm Kiều lén lút đi ra, hắn liền thay đổi quyết định.
Cô nương bất ngờ gọi tên hắn.
Hắn chỉ đành lộ diện.
Cô nương hỏi hắn nãy giờ trốn ở đâu.
Hắn là bí mật.
Ha ha ch/ết mất thôi, sao có thể để nàng biết mình vừa nãy còn kẻ hầu chứ? Vậy thì mất mặt lắm.
Chưa kịp hai câu, thì Khương Ly nghe thấy trong bóng tối vẳng ra một giọng : "Uyển Uyển".
Mày hắn vô thức chau lại.
Hắn còn chưa từng gọi Uyển Uyển, tên nào lại muốn ch/ết sao?
Nhưng thái độ của tiểu nương lại rất lạ, nàng dường như rất sợ hãi, nắm chặt lấy tay áo của hắn.
Khương Ly đứng chắn trước nàng, về phía Khương Minh một cách khiêu khích: "Ngươi nhận nhầm chủ rồi phải không? Nhị Tiểu thư chọn ta, ngươi là cái thá gì?"
Tiểu nương kéo hắn đi rất nhanh.
Đi một đoạn, đây là lần đầu Khương Ly đến Ngự hoa viên, cứ mặc tiểu nương chạy loạn thế này chẳng biết lạc vào chỗ nào.
Vì hắn dừng bước lại, định bảo nàng đi nhầm đường rồi.
Kết quả tiểu nương vì còn quá đà mà ngã vào lòng hắn.
Cả người nàng vừa cao tới n.g.ự.c hắn, nhỏ nhắn, thơm tho và mềm mại.
Lần đầu tiên hắn có hành thân mật như với người khác giới.
Hắn cảm thấy toàn thân sôi sục, giọng khàn khàn: "Nhị Tiểu thư, chúng ta đi xa lắm rồi".
Kết quả tiểu nương khóc.
Hắn như bị dội một gáo nước lạnh, mất hết cả hứng thú, cuống cuồng dỗ dành.
"Sao ? Ta không cố ý đâu, Nhị Tiểu thư đừng khóc".
Nhưng tiểu nương dường như rất sợ hãi, cứ thốt ra từng từ.
Nghe thấy, hắn có một dự cảm rất không lành.
Nhưng tiểu nương vốn là người quanh năm suốt tháng ở trong nhà.
Á! Về sau không thể như thế này nữa!! Cuối cùng nước mắt tiểu nương đã chảy dài trên mặt, đôi mắt đẹp đó cứ chằm chằm vào hắn, như muốn thấu hắn .
Bạn thấy sao?