Minh An Quận Chúa, [...] – Chương 7

Ca ca không cho ta đi gặp người đó, hắn rằng ta là một nương, không nên gặp gỡ nam nhân lạ mặt. Nhưng ta nghĩ mình nên đích thân lời cảm ơn, vì huống lúc đó thật sự rất nguy hiểm.

Ta đứng chờ ở bên cạnh núi giả trong hoa viên của vương phủ, nơi đây là con đường duy nhất dẫn đến chính sảnh.

Khoảng thời gian tàn nửa nén hương, ta thấy một nam tử mặc áo xanh, dáng vẻ tiêu sái, người hầu trong phủ dẫn đi qua.

Hắn không giống ca ca với vẻ cao quý trong sáng, cũng không giống Ngô Hành Chỉ với nét phong lưu tuấn tú. Trên người hắn có chút khí chất của một hiệp khách, áo xanh giản dị, phong thái tự do.

“Tiểu nương trốn ở đây ?”

Sao hắn phát hiện ra ta?

Ta bước ra từ sau núi giả, hành lễ nữ nhi với hắn.

“Tiểu nhân không dám nhận lễ này của quận chúa.”

Hắn nhướng mày, tránh đi lễ của ta.

“Ngài đã cứu ta, ta đến để cảm ơn ngài.”

“Quận chúa khách khí rồi, chỉ là việc nhỏ thôi mà.”

Hắn lớn, rồi bất ngờ tiến lại gần ta, .

“Quận chúa thanh lệ thoát tục như , ra ngoài nên mang theo nhiều thị vệ thì hơn.”

Ta ngửi thấy hương thanh đạm của tre trúc từ người hắn, thật đặc biệt.

“Vẫn phải cảm ơn ngài…”

“Chiêu Chiêu.”

Lời của ta bị nghẹn lại trong cổ họng.

Ánh mắt ca ca đầy bực bội, hắn mặt trầm xuống, chắn trước mặt ta, với nam tử áo xanh.

“Tiểu muội muội của ta không biết điều, đụng chạm đến quý ngài, mong ngài rộng lượng bỏ qua.”

Nam tử áo xanh còn chưa kịp đáp lời, ca ca đã tiếp.

“Hôm nay bản vương có việc cần , hôm khác sẽ đích thân đến tạ ơn ngài. Người đâu, tiễn khách.”

Ta ngỡ ngàng, nam tử áo xanh chỉ nhướng mày, ánh mắt đầy thích thú ta và ca ca một lượt.

“Ca ca, sao huynh có thể đuổi người ta đi như ?”

Ta bị ca ca kéo đi nhanh chóng, giọng của nam tử áo xanh vẫn rõ ràng vang lên sau lưng.

“Chỉ vì cảm sâu nặng—”

Cửa phòng bị ca ca đóng sầm lại, A Tri tỷ tỷ cũng bị hắn đuổi ra ngoài. Hắn từng bước tiến lại gần ta, ánh mắt u ám.

“Chiêu Chiêu không nghe lời.”

Ta lùi lại vài bước, cố gắng giải thích.

“Ca ca, không phải .”

Hắn nắm chặt cổ tay ta, kéo ta vào lòng.

“Chiêu Chiêu có phải muốn rời xa ca ca không?”

“Ta không…”

Lời của ta bị hắn chặn lại, môi lưỡi quấn quýt, hương vị thanh mát quen thuộc của hắn tràn ngập khứu giác ta. Đầu óc ta “ong” lên, cả người cứng đờ.

“Chiêu Chiêu, ta không muốn ca ca của muội nữa.”

Giọng hắn khàn đặc, đầy vẻ mệt mỏi. Tim ta đập loạn nhịp, nắm chặt lấy vạt áo của hắn, ngây ngốc hỏi.

“Vậy muốn gì?”

Hắn khẽ .

“Muốn người trong lòng của muội, muốn người bên gối của muội.”

Cổ họng ta nghẹn lại, chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên không thật.

“Ca ca tại sao lại thích muội?”

Hắn thở dài một tiếng, ôm chặt lấy ta.

“Nửa đời trước của ta đã trải qua quá nhiều lần sinh ly tử biệt, con đường này quá đen tối, ta đã đi qua nó với biết bao khó khăn và mệt mỏi. Ta thường nghĩ mình có lẽ sẽ đoản mệnh, từ khi gặp muội, ta luôn muốn sống lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa. Trong nhà có một nương nhỏ không chỉ hay khóc, mà còn nhát gan vô cùng. Nàng sẽ đợi ta về nhà, nếu ta không về, nàng chắc chắn sẽ khóc mất.”

Ta nghẹn ngào, vùi mặt vào cổ hắn.

“Ca ca, Chiêu Chiêu thích ca ca. Chiêu Chiêu không muốn huynh cưới vương phi, Chiêu Chiêu chỉ muốn ở bên ca ca.”

Hắn ôm chặt lấy ta hơn, tiếng vang lên từ lồng ngực.

“Minh vương phi chỉ có thể là Chiêu Chiêu của ta thôi.”

Tháng ba mùa xuân, Minh Vương phủ đón dâu.

Ta Ngô Hành Chỉ cõng lên kiệu hoa.

“Chiêu Chiêu biết thương người thật, năm ngoái cõng Ngô Hành Vi suýt chút nữa ta đã kiệt sức.”

Dưới lớp khăn trùm, ta mỉm kín đáo.

Ngô Hành Vi đã mang thai hai tháng rồi, mà họ vẫn luôn đấu khẩu như cũ.

Kiệu hoa lắc lư, ta cố gắng qua khe hở để thấy bóng dáng người cưỡi ngựa phía trước, lại bất ngờ chạm mắt với A Tri tỷ tỷ. Tỷ ấy ta, trong mắt đầy niềm vui. Ta bị nụ của tỷ ấy đỏ mặt, vội vàng thu ánh mắt về.

Khi kiệu dừng lại, ta dìu ra khỏi cửa kiệu, có người vững vàng bế ta lên.

Qua lửa, bái thiên địa.

Một đầu dây lụa đỏ buộc vào ta, đầu kia buộc vào ca ca. Khăn trùm đỏ che đi tầm , ta không hề sợ hãi, chỉ để ca ca dẫn ta bước đi.

Sau khi lễ thành, khăn trùm một bàn tay với các đốt xương rõ ràng gỡ xuống, ta ngẩng đầu lên, thấy người trong lòng ta đứng dưới ánh nến mỉm ta.

“Ca ca…”

Ta xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

“Ta ở đây.”

Hắn nắm lấy tay ta, kéo ta vào lòng, giọng ôn hòa và nghiêm túc.

“Chiêu Chiêu của ta, từ nay sẽ là thê tử duy nhất của ta.”

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi trên khóe môi ta, hàng mi rũ xuống lướt qua mũi ta, ta nghe hắn thì thầm.

“Đời này có Chiêu Chiêu, xem như ông trời đã không bạc đãi ta rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...