Ta dần dần lớn lên, những cuộc giao tế với mọi người là điều không thể tránh khỏi. Nhưng ở bên ngoài, ta chưa từng phải chịu bất kỳ sự ủy khuất nào, người ở kinh thành đều gọi ta là “tâm can của Minh Vương.”
Ngô Hành Vi rằng ca ca nắm giữ vận mệnh của cả Đại Tề, còn ta chính là con ngươi của ca ca.
“Ngươi bây giờ có vào Kim Loan điện cầm ngọc tỷ mà múa xiếc, mấy lão già đó vẫn sẽ khen ngươi múa khéo thôi.”
Ngô Hành Vi lắc đầu, bộ dạng chẳng khác gì ca ca của nàng là Ngô Hành Chỉ.
“Hoàng hậu chỉ có một ngũ công chúa, hoàng đế chỉ có hai người con trai đều đã chết, binh quyền lại nằm trong tay ca ca ngươi, nếu ta là ngươi, ta đã sớm ngang ngược đi khắp kinh thành từ lâu rồi.”
Những lời này quá mức phạm thượng, ta muốn bảo Ngô Hành Vi đừng nữa, không biết phải sao.
“A Vi…”
“Biết rồi mà.”
Ngô Hành Vi như một người huynh đệ tốt, vòng tay qua vai ta, hỏi.
“Lễ cập kê của ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
Trong phủ vì lễ cập kê của ta mà bận rộn náo nhiệt, ngay cả thiệp mời cũng do ca ca tự tay viết. Lễ thành niên của chính hắn cũng chỉ qua loa, lễ cập kê của ta, hắn lại phải tự mình lo liệu mọi thứ.
“Là ca ca đang chuẩn bị.”
Nghe ta , Ngô Hành Vi đảo mắt.
“Huynh của ta mà một nửa như huynh của ngươi thì ta ngủ thôi cũng có thể tỉnh luôn đấy.”
Ngô Hành Vi và Ngô Hành Chỉ thường hay đấu khẩu, giống như một đôi oan gia.
Ta nhẹ.
“Thế tử ca ca và ca ca của ta tính cách khác nhau mà.”
“Thôi đi.”
Ngô Hành Vi ra ngoài trời, rồi từ giường đứng dậy.
“Ngươi mau về đi, kẻo lát nữa Minh Vương lại sắp đến đòi người từ ta mất.”
Khi ta về đến nhà, ca ca vẫn đang bận rộn trong thư phòng. Thân thể của hắn đã dần hồi phục, hắn cũng bắt đầu bận rộn trở lại.
Thấy hắn đang cầm bút viết chăm , ta không muốn phiền, nhẹ nhàng bước vào, lấy một quyển sách rồi ngồi bên cạnh ghế của hắn đọc.
Dưới chỗ ngồi đã có đệm mềm, ánh nắng mùa xuân ấm áp thật dễ khiến người ta buồn ngủ, đang đọc, ta không tự chủ mà thiếp đi.
Một lúc sau, ta bị đánh thức bởi tiếng tranh luận của một nhóm người.
Trước bàn của ca ca có thêm một tấm bình phong, trên người ta còn đắp áo choàng rộng của hắn, hắn đang uống trà, bàn luận với một nhóm người bên kia bình phong.
Ta mơ màng nắm lấy ngón tay hắn, lắc lắc. Hắn nghiêng người ta một cái, rồi nắm chặt tay ta, tay kia nhẹ nhàng vỗ đầu ta như để an ủi.
Ta để hắn nắm tay, ngoan ngoãn chờ hắn bàn luận xong.
“Muội bị đánh thức sao?”
Ca ca đưa tay đỡ ta dậy, chia một nửa chỗ ngồi trên giường cho ta. Ta lắc đầu, mắt liền bị một chồng sách vẽ trên bàn thu hút sự ý.
“Đây là gì ạ?”
Ca ca khẽ nhíu mày, như muốn che giấu cuốn sách đó. Ta đưa tay kéo lấy một góc, rút cuốn sách ra.
“Lý thị ở Kinh đô, mười sáu tuổi, thứ hai trong nhà.”
“Vương thị ở Giang Châu, mười bảy tuổi, trưởng nữ.”
“Tần thị ở Phạm Dương, mười lăm tuổi, thứ tư trong nhà.”
…
Một cuốn sách đầy những bức vẽ và thông tin về các quý nữ danh gia.
Ta đặt cuốn sách trở lại bàn, có phần mạnh tay, tiếng va chạm giữa cuốn sách và mặt bàn phát ra âm thanh trầm đục.
Thư phòng trở nên tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, ta ngẩng đầu ca ca, giọng có chút chua xót.
“Ca ca muốn cưới vương phi sao?”
Hắn nhíu mày, chưa kịp mở miệng, ta đã nhanh chóng .
“Nếu ca ca cưới vương phi, ta sau này nhất định sẽ kính trọng vương phi như kính trọng ca ca. Ta… ta nhất định sẽ không bướng bỉnh, sẽ không để vương phi phải chịu ủy khuất.”
Ca ca gõ nhẹ vào trán ta, khẽ.
“Tiểu nha đầu đây là sợ ca ca cưới vương phi rồi sẽ không cần muội nữa sao?”
Vừa nghe thấy mấy chữ “không cần muội nữa”, nước mắt ta liền không kìm mà trào ra.
“Ca ca đừng bỏ rơi ta.”
Nước mắt ta tuôn xuống như những hạt ngọc đứt dây, hắn lấy khăn lụa lau nước mắt cho ta, nhẹ nhàng.
“Ca ca có khi nào sẽ không cần muội nữa đâu?”
Ta nghẹn ngào .
“Huynh vừa nếu cưới vương phi thì không cần ta nữa mà.”
Hắn nhướng mày, với ta.
“Nếu ca ca thật sự cưới vương phi, thì Chiêu Chiêu sẽ sao đây?”
“Chiêu Chiêu phải rời khỏi viện của ca ca, không thể mỗi ngày ở bên ca ca nữa, cũng không thể cùng ca ca ăn cơm, càng không thể giữa đêm có sấm sét mà ôm gối tìm ca ca.”
Hắn xong, ta với nụ ranh mãnh.
“Chiêu Chiêu sẽ sao đây?”
Ta ngẩn ngơ.
“Chiêu Chiêu… sao đây?”
Ta nghẹn ngào, mắt đầy lệ hắn cầu cứu. Hắn ánh mắt sáng rực lên, với ta.
“Chiêu Chiêu phải nghĩ cách đi chứ, ca ca không thể không có vương phi, mà Chiêu Chiêu cũng không thể không có ca ca.
Chiêu Chiêu phải suy nghĩ thật kỹ vào.”
Cho đến ngày lễ cập kê của ta, ta vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay.
Lễ cập kê thật phức tạp và cầu kỳ, Minh Vương phủ lần đầu tiên náo nhiệt đến .
Ca ca đã dựng lều phát cháo ở bốn cổng thành, tất cả đều lấy danh nghĩa của ta, và tất cả các nương cùng tuổi với ta đều tặng một chiếc trâm bạc.
Buổi lễ long trọng như khiến không ít người trầm trồ thán phục.
Khi ta khoác lên mình bộ lễ phục tay rộng, đội vương miện, bước ra ngoài, ta rõ ràng thấy trong mắt ca ca hiện lên vẻ hài lòng và ngạc nhiên.
Ca ca đặt tên tự cho ta là Minh An.
Hắn , mong ta suốt đời bình an, không bệnh tật đau đớn.
Vừa xong lễ, một chiếu chỉ của hoàng đế đã đến Minh Vương phủ. Hoàng đế phong ta Minh An quận chúa, ban cho thực ấp ba nghìn hộ. Ca ca , đó cũng là quà mà hắn tặng cho ta.
“Ca ca muốn Chiêu Chiêu trở thành nữ nhi hạnh phúc nhất trên đời.”
Ta ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu.
“Chiêu Chiêu có ca ca đã là nữ nhi hạnh phúc nhất trên đời rồi.”
Dù ta không phải là muội muội ruột của ca ca, từ nhỏ đã lớn lên trong Minh Vương phủ, có phong địa và tước vị, thêm vào đó là binh quyền trong tay ca ca, một thời gian ta cũng trở thành đối tượng các gia đình quý tộc danh gia tranh nhau kết thân, giống như ca ca.
Người đến chuyện hôn sự nườm nượp bước vào Minh Vương phủ, sắc mặt ca ca ngày càng khó coi, chỉ còn thiếu việc đóng cửa từ chối khách.
“Ngươi muốn tìm một phu quân như thế nào?”
Ngô Hành Vi đã đính hôn, là một biểu ca của nàng, rất tốt, nàng rất hài lòng.
Ta suy nghĩ một lúc, rồi .
“Phải đối xử tốt với muội như ca ca, phải dịu dàng như ca ca, những gì ca ca biết, hắn cũng phải biết…”
“Khoan đã!”
Ngô Hành Vi nhăn nhó, ra hiệu cho ta im lặng.
“Vậy thì ngươi lấy luôn ca ca của mình đi cho rồi.”
Tim ta chợt đập mạnh, lời cũng trở nên lắp bắp.
“A Vi, ngươi… ngươi đừng bậy!”
Ngô Hành Vi ta nghi ngờ một lúc, rồi thở dài, hỏi ta bằng giọng già dặn.
“Ngươi có biết cảm giác thích một người là như thế nào không?”
Ta lắc đầu.
“Không gặp thì nhớ, gặp rồi thì tim đập nhanh, lo lắng cho hắn, muốn luôn ở bên hắn.”
Nàng một hơi dài, rồi hỏi ta.
“Ngươi nghĩ đến ai đầu tiên?”
Ta khựng lại, môi mấp máy không dám thốt ra cái tên đó.
Trong đầu ta hiện lên hình ảnh ca ca ta.
Bạn thấy sao?