Minh An Quận Chúa, [...] – Chương 1

Năm ta mười tuổi, mẫu thân sinh hạ một đệ đệ. Tổ mẫu đã bán ta cho người buôn người với giá mười lượng bạc.

Ta bị dẫn đến trước mặt một vị ca ca bệnh tật, lạnh lùng. Sau khi trông thấy ta, y nổi giận lôi đình. Ta co ro cúi đầu xuống, y ta rồi thở dài mà :

“Thôi, trước hết cứ ở lại phủ đi.”

Về sau, mẫu thân cùng phụ thân đến tìm ta, y lại lạnh mặt chặn ta lại phía sau:

“Phủ Minh Vương chỉ có một Minh An quận chúa, về phần ái nữ của hai vị, bản vương không biết.”

Mẫu thân sinh đệ đệ, ta rất vui mừng. Mỗi ngày đều giúp tổ mẫu giặt tã, may áo nhỏ cho đệ ấy.

Nhưng tổ mẫu và mẫu thân ngày ngày lại ủ rũ, buồn bã. Khi ăn cơm, tổ mẫu vào bát cháo không một hạt cơm mà thở dài nặng nề.

Dù ta còn nhỏ cũng hiểu tại sao tổ mẫu và mẫu thân lại lo lắng như .

Vì thế khi tổ mẫu nhận mười lượng bạc và giao ta cho kẻ buôn người, ta chẳng một lời, lặng lẽ đi theo.

Mẫu thân khóc gọi ta phía sau, ta do dự muốn quay đầu lại, người buôn người kéo tay ta .

“Cô nương, đừng mềm lòng, số mệnh của ngươi lớn lắm. Chuyến đi này sẽ mang đến vinh hoa phú quý không kể xiết.”

Có tiền rồi, mẫu thân và đệ đệ sẽ không phải chịu khổ nữa. Ta rạng rỡ, theo người buôn người lên xe ngựa.

Chiếc xe ngựa lắc lư đưa ta đến trước một căn nhà rộng lớn và uy nghiêm. Ta không biết chữ trên cổng, chỉ biết đi theo người buôn người vào trong.

Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy căn nhà nào lớn như , hoa cỏ bên trong cũng khác biệt với bên ngoài.

Ta theo người buôn người vào một viện từ, trong viện rất yên tĩnh, tỏa ra thoang thoảng mùi thuốc đắng.

Người buôn người kính cẩn quỳ gối ở bên ngoài, ta cũng mơ màng mà quỳ theo.

Lão gia dẫn chúng ta vào, kính cẩn với người sau tấm rèm.

“Vương gia, đây là người do thế tử gia sai đưa tới.”

Một bàn tay trắng bệch kéo tấm rèm ra, người bước ra xinh đẹp đến nỗi ta choáng váng, ta đứng đờ cả người.

Ta chưa từng học chữ, chỉ cảm thấy người trước mắt này như từ trên trời rơi xuống. Người đó với đôi mày mắt tinh xảo khẽ nhướng lên, lướt qua ta ngây ngốc, trầm giọng hỏi.

“Hắn có ý gì đây?”

Lão gia cúi đầu, trông rất sợ hãi, nhỏ giọng đáp.

“Thế tử gia là đưa đến để xung hỉ cho ngài.”

Xung hỉ là gì? Ta không hiểu.

Trong phòng bỗng nhiên lặng đi, hơi thở của vị ca ca xinh đẹp đó trở nên nặng nề hơn, ta tò mò ngẩng đầu hắn, thấy đôi mày đẹp của hắn chùng xuống.

“Ngô Hành Chỉ, hắn thật là giỏi!”

Ca ca xinh đẹp đưa tay chỉ vào ta, tức giận đến nỗi hơi thở cũng không ổn định.

“Hắn đây là đưa cho bản vương một đứa con nít sao! Đưa hắn đến đây ngay!”

Lời quát tháo vang lên khiến ta sợ đến co rụt cổ lại.

“Thế tử gia ngày trước đã đi Giang Châu rồi, là có việc khẩn.”

Gương mặt vốn tái nhợt của ca ca xinh đẹp bỗng có chút hồng hào, cho hắn càng thêm đẹp.

“Bản vương thấy hắn là đang mong muốn bản vương chết sớm thì đúng hơn!”

Mọi người trong phòng đều không dám gì, ca ca xinh đẹp bỗng nhiên chỉ vào ta mà giận dữ.

“Đem nàng quăng ra ngoài cho ta!”

Nghe những lời này, ta có chút sợ hãi, dùng tay chống đất bò về phía trước một chút, ngẩng mặt hắn mà .

“Xin đừng quăng ta, ta… ta biết giặt quần áo.”

Ca ca xinh đẹp cúi mắt ta, lúc này trên người ta chỉ mặc chiếc áo ngắn rách nát, đôi giày vải cũng có một lỗ thủng.

Ta lo lắng dùng tay kéo kéo chiếc áo ngắn không vừa vặn trên người, cúi đầu không dám thêm gì nữa.

Căn phòng yên lặng trong giây lát, ta cẩn thận hạ thấp hơi thở.

“Thôi, để nàng tạm ở lại phủ đi.”

Ca ca xinh đẹp đứng dậy vòng qua ta mà bước ra ngoài, tà áo của hắn lướt qua mặt ta, ta ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu, thoang thoảng.

Ta giữ lại ở phủ, trước khi đi, người buôn người còn với ta một câu.

“Cô nương hãy hầu hạ vương gia cho tốt, ngày cuộc đời của nương phất lên cao chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Vương gia là ai? Là vị ca ca xinh đẹp đó sao?

Hắn dường như đang bị bệnh, quả thực cần có người chăm sóc.

Ta đứng trong căn phòng trống trải không một bóng người, buồn chán đến nỗi có chút buồn ngủ. Vì , ta dựa vào kệ đặt bình hoa và sách mà cuộn mình lại trên đất. Đất có hơi lạnh, ta liền kéo rèm dài phủ lên người.

Ta bị người lay tỉnh, mở mắt ra trong cơn mơ màng, thấy ca ca xinh đẹp đang sững sờ ta.

“Ngươi sao lại ngủ ở đây?”

Ta dụi mắt, đáp.

“Ta đợi ca ca về.”

Hắn ngẩn ra một lúc, khẽ .

“Ai cho phép ngươi gọi bản vương là ca ca?”

Ta nghiêng đầu, thành thật trả lời.

“Bởi vì ca ca trông rất đẹp.”

Hắn bật thành tiếng, giọng như dòng suối chảy trong núi, nghe thật êm tai.

Ta cảm thấy ấm áp trên người, là do hắn khoác chiếc áo bào rộng lên người ta. Áo bào có mùi hương dễ chịu từ hắn, ta dùng má cọ cọ vào lớp lông trên cổ áo, không kìm .

“Ngươi tên là gì?”

Hắn ngồi xuống, ngang tầm mắt với ta. Ta lắc đầu, hơi ngại ngùng .

“Ta không có tên, trong nhà gọi ta là nha đầu.”

Hắn sững người, ánh mắt trở nên dịu dàng, đưa tay chỉnh lại áo khoác cho ta, nhẹ giọng .

“Ta đặt cho ngươi một cái tên, có không?”

Ta vui vẻ hắn, hân hoan .

“Được, đa tạ ca ca.”

Hắn đứng dậy, đưa tay ra cho ta, ta ngây ngốc ngẩng đầu bàn tay sạch sẽ của hắn, rồi rụt lại.

“Ta… tay ta bẩn.”

Hắn ngồi xuống, nắm lấy tay ta, .

“Ca ca không nghĩ ngươi bẩn.”

Tay hắn có chút lạnh, ta liền dùng chút sức nắm chặt tay hắn hơn. Hắn nhận ra tác của ta, cúi đầu ta với ánh mắt dò hỏi. Ta ngẩng đầu với hắn.

“Ta ủ ấm tay cho ca ca.”

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, dắt ta đến trước bàn viết. Hắn cầm bút viết ba chữ lên tờ giấy, ta không biết đọc, cảm thấy chữ hắn viết thật đẹp.

“Tiêu Thì Diên, là tên của ta.”

Hắn suy nghĩ một chút, rồi lại cầm bút viết thêm ba chữ.

“Tiêu Thì Chiêu.”

Hắn chỉ vào ba chữ phía dưới và với ta.

“Từ nay ngươi sẽ mang họ Tiêu như ta, cùng bậc với ta, gọi là Tiêu Thì Chiêu.”

Từ đó, ta sống trong phòng bên của Tiêu Thì Diên, ta gọi hắn là ca ca, còn hắn gọi ta là Chiêu Chiêu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...