6:
Anh sải bước đến, kéo tôi về phía mình, ánh mắt lạnh lùng.
Lương Dật Châu nheo mắt, hất cằm lên.
“Bạn trai đến chống lưng rồi à? Nhưng hôm nay dù ai đến cũng vô dụng, ta đánh người thì phải xin lỗi.”
“Tôi không có, là ta ra tay trước, ta vu khống tôi.” Uất ức dồn dập ập đến, tôi vội vàng giải thích với Giang Tư Tự.
“Mình tin cậu, không sao, đừng sợ.” Anh không chút do dự, dịu dàng an ủi tôi.
“Camera giám sát ở tầng này đã sửa xong mấy hôm trước rồi, rốt cuộc là ai đánh ai, đến phòng bảo vệ xem lại camera là biết.”
“Được thôi, thì xem camera.” Lương Dật Châu hừ một tiếng, định bước ra ngoài.
Tiết Thuần không nhúc nhích.
Cô ta đứng đờ người ra đó, ánh mắt lấp lóe.
Cô ta không ngờ camera giám sát đã sửa xong rồi.
“Kiều Di, thì ra cậu với Giang thần đang hẹn hò à.”
“Không cần xem camera đâu, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Tiết Thuần gượng gạo nặn ra một nụ , ấp úng.
Vẻ mặt chột dạ hoảng loạn không giấu nổi.
Lương Dật Châu lúc không ngốc nghếch thì cũng khá thông minh.
Anh ta nhanh chóng hiểu ra, Tiết Thuần với vẻ không thể tin nổi: “Em lừa ? Là em sự với Kiều Di trước?”
“Camera tôi sẽ điều tra rồi gửi cho viện của các cậu, cứ chờ bị kỷ luật đi.”
Giang Tư Tự bỏ lại một câu, nắm tay tôi rời đi.
Đi ngang qua Lương Dật Châu, tôi chợt nhớ đến câu “gian díu” của ta, liền lấy điện thoại ra dí sát vào mặt ta.
“Nhìn cho rõ, chúng tôi là sau khi xuống xe buýt hôm đó mới add WeChat nhau.”
“Tôi mới không vô liêm sỉ như .”
“Nói đến gian díu tôi còn kém xa .”
19
Ánh trăng hắt xuống thứ ánh sáng trong trẻo mà lạnh lẽo.
Phía trên đầu là một bóng đèn đường hỏng, ánh sáng lờ mờ, thiêu thân lượn lờ trong không trung.
Lát sau, tôi thở dài, giọng buồn bực.
“Trước đây tôi luôn tin tưởng một câu châm ngôn sống: Phải cảm ơn mỗi người mình gặp trong đời, dù tốt hay xấu, họ đều giúp mình trưởng thành.”
“Nhưng hôm nay tôi mới phát hiện, hoàn toàn sai lầm.”
“Nếu có thể lại, tôi căn bản chẳng muốn gặp ta.”
Lương Dật Châu đúng là đồ hai mặt.
Lúc nhau, tôi bỏ bê cả ban nhạc.
Vì ta không thích tôi dành thời gian cho việc này, lúc nào cũng tôi lông bông.
Bản thân ta thì cả ngày chẳng gì ra hồn, suốt ngày lêu lổng.
Anh ta không thích tôi mặc quần short, váy ngắn, bị con trai khác thấy ta sẽ ghen.
Vậy mà bản thân lại ăn mặc diêm dúa, lúc chơi bóng rổ còn cố vén áo lau mồ hôi khoe cơ bụng.
Tôi cẩn thận chiều theo ý ta.
Nhưng ta chưa từng quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Tôi càng ngày càng không giống mình, lúc nào cũng lo lo mất, ngày càng buồn bực, cho đến khi sự việc trên xe buýt khiến tôi bùng nổ.
“Tôi cảm ơn bà nội ta…”
Càng nghĩ càng tức, giọng tôi càng phẫn nộ, âm lượng bất giác cao lên vài bậc.
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra đã vội nghẹn lại trong cổ họng, tôi nuốt xuống.
Chết rồi, Giang Tư Tự vẫn còn ở đây.
Phì phì phì, không tục.
20
Giang Tư Tự đứng bên cạnh tôi, kiên nhẫn lắng nghe tôi trút bầu tâm sự.
Chờ tôi xong, cậu ấy mới mở miệng.
“Kiều Di, bất kể cậu là đời của ai, trước hết cậu là chính cậu.”
“Quyền tự do ăn mặc của phụ nữ là điều hiển nhiên, không cần sự đồng ý của bất kỳ ai, cũng không bị bất kỳ ai ràng buộc.”
“Cậu rất tuyệt.”
“Ban nhạc Cold Rabbit của cậu rất ngầu.”
“Hôm nay cậu ăn mặc rất đẹp.”
Ánh trăng dịu dàng, trong trẻo rơi vào đôi mắt đẹp đẽ, ôn nhu của , hóa thành một dòng suối mùa xuân.
Trong màn đêm tĩnh lặng, đôi mắt Giang Tư Tự sáng ngời và dịu dàng.
Cảm giác công nhận này thật tốt.
Tôi tủi thân bật khóc, khóc nức nở, dùng hết cả một gói khăn giấy.
Giang Tư Tự lặng lẽ ở bên cạnh tôi, ngước mắt xung quanh.
Thấy gần đó không có thùng rác, liền đưa tay nhét chỗ khăn giấy đã dùng của tôi vào túi.
Tôi khóc một trận đã đời, trút bỏ hết những cảm chất chứa bấy lâu.
Bình tĩnh lại, tôi tò mò hỏi sao lại đến tòa nhà cũ.
Giang Tư Tự là đi ngang qua.
Thật trùng hợp.
Camera cũng đã sửa xong.
Cứu tôi một mạng hu hu.
Nếu không tôi chắc chắn đã bị Tiết Thuần, con nhỏ trà xanh đó hãm rồi.
Móng tay ta vừa dài vừa nhọn, cấu tôi đến giờ vẫn còn đau.
Tôi xoa cằm, không nhịn khẽ kêu lên một tiếng.
“Sao ?”
“Vừa rồi bị ta cấu.”
“Để mình xem.”
Giang Tư Tự cúi người lại gần, ánh mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, chăm .
Gương mặt tuấn tú phóng to trước mặt tôi.
Trong nháy mắt, mùi hương ngọt lạnh gần trong gang tấc khiến tôi tay chân rã rời, đầu óc choáng váng.
“Rách da một chút.” Anh nhíu mày, cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào.
Hơi thở ngưng trệ, lỡ mất vài nhịp.
“Mình sẽ tự bôi thuốc, về trước đây.”
Tôi lắp bắp nhỏ, quay đầu bỏ chạy.
Tiếng côn trùng rả rích trong đêm hè yếu ớt mà vấn vương, tựa như một bản giao hưởng kỳ diệu tuyệt vời.
Khoảnh khắc này, tim tôi đập thình thịch.
21
Chạy một mạch về ký túc xá, má tôi nóng bừng.
Vội vàng rửa mặt chui vào chăn, liền nhận tin nhắn của Giang Tư Tự.
Bạn thấy sao?