5:
Chủ thớt kể lại rằng họ bắt gặp của Giang thần bị tra nam quấn lấy, ta còn ăn xấc xược, muốn so cao thấp với Giang thần.
Bạn của Giang thần cực kỳ bá đạo bảo vệ người , mắng cho đối phương máu chó đầy đầu.
Rất nhiều người hóng hớt kéo đến.
[Thiếu Nữ Thuần Ái]: Giang thần thoát ế rồi á??? Tui tức quá đi ăn hai bát mì cay!!! (khóc lớn) (khóc lớn)
[Chỉ là con sen của tiết tám]: Cấp tốc, rốt cuộc Giang thần với ai thế? Khoa nào? Tên gì?
[Chị Trương chuyên bán buôn trai đẹp Đại học Giang AAA]: Tiếp tục dò , sẽ báo cáo!
[Giáo sư Lưu đầu hói]: Tôi ở hiện trường, tôi không thể , bị Giang thần ra lệnh cấm khẩu rồi~ (nháy mắt) (nháy mắt)
Nửa tiếng sau, bài đăng đã cao hơn nghìn tầng, chủ thớt cuối cùng cũng xuất hiện, đăng một câu——
Giang thần không cho lung tung, tui nhịn muốn nội thương rồi, nhiều nhất chỉ có thể tiết lộ đến đây thôi.
Tôi nằm trong ký túc xá, nghe tiếng cùng phòng thảo luận sôi nổi, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Giang Tư Tự thật sự đã suy xét mọi khía cạnh.
Vừa không vạch trần tôi, khiến tôi khó xử trước mặt Lương Dật Châu.
Lại vừa bảo vệ tôi, không bị người khác bàn tán.
Sao cậu ấy lại tốt như chứ.
Tốt đến mức tôi hơi muốn khóc.
Tôi hít mũi, mở khung chat với cậu ấy.
Do dự một chút, thành tâm soạn một câu “Cảm ơn” gửi đi.
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một sticker chó con tặng hoa.
Vừa đáng vừa ngốc nghếch.
15
Tôi có một niềm tin khó hiểu nào đó với Giang Tư Tự, luôn cảm thấy lễ hội âm nhạc có thể tổ chức .
Trong một tòa nhà cũ của trường có rất nhiều phòng học trống, tôi tìm thầy xin một phòng.
Tranh thủ giờ nghỉ, cùng các thành viên luyện tập.
Tối hôm đó mới bắt đầu chưa nửa tiếng, Tiết Thuần, trà xanh đó, đã ba lần bốn lượt gõ cửa kiếm chuyện.
“Kiều Di, chúng tôi đang ngâm thơ ở phòng bên cạnh, các cậu ồn thế này, bảo chúng tôi sao tập ?”
“Vậy thì cậu đổi đi, dù sao chúng tôi cũng đến trước.” Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên .
Bị ta ngắt lời mấy lần, tôi cũng chẳng còn tâm trạng luyện tập nữa.
Các thành viên đều đi ăn tối, tôi không đi, ở lại một mình dọn dẹp nhạc cụ.
Tiết Thuần lại chạy đến phiền tôi.
“Đèn hỏng rồi, con đường ngoài kia tối lắm. Lát nữa Lương Dật Châu đến đón tôi, cậu đi cùng chúng tôi nhé.”
“Cậu đang sủa cái gì đấy?” Tôi liếc xéo ta một cái.
Không có ai, Tiết Thuần cũng chẳng giả vờ nữa, mặt mũi sa sầm.
“Kiều Di, cậu có biết tôi ghét cậu lắm không? Tôi thích Lương Dật Châu, mà cậu chen chân vào, giờ chia tay rồi, ấy vẫn không quên cậu.”
Tôi đã sớm biết tâm tư của ta rồi.
Hồi mới quen Lương Dật Châu, mỗi lần hẹn bè đi chơi, mười lần thì đến tám lần ta rủ cả Tiết Thuần.
Nói Tiết Thuần là thân của ta, bảo tôi đừng nghĩ nhiều.
Tôi thấy họ cũng chẳng có cử chỉ mờ ám gì nên tin là thật.
Cho đến một lần chơi trò thật hay mạo hiểm, Tiết Thuần thua.
Có người hỏi ấy có thích ai không, ấy chỉ vào Lương Dật Châu , là ấy.
16
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tiết Thuần đã đổi giọng, mình chỉ thôi.
Tối hôm đó, ta đăng một story đầy ẩn ý trong vòng bè——
“Cả đời này có bao nhiêu lời thật lòng lại ra bằng giọng điệu cợt chứ.”
Tôi tức muốn chết, chụp màn hình gửi cho Lương Dật Châu xem.
Một lúc sau, ta trả lời tôi.
Nói Tiết Thuần không có ý thích ta, là tôi nghĩ nhiều rồi.
Lúc đó đầu óc tôi như bị úng nước, lại tin ta.
“Ghét tôi thì nhiều lắm, là cái thá gì? Ghen ăn tức ở à, đồ óc ngắn.” Tôi khẩy.
Tiết Thuần tức điên lên.
“Tao xé rách mồm mày ra!”
Cô ta khoanh tay, giơ chân đá đổ cây đàn bass dựa vào tường.
Sải mấy bước đến, một tay túm lấy vai tôi ấn vào tường, tay kia bóp chặt cằm tôi.
Móng tay dài cắm phập vào da thịt, đau đến mức nước mắt tôi trào ra.
Không ngờ ta dám ra tay đánh người.
Tôi không chịu yếu thế, túm tóc ta giật mạnh.
Tao cho mày hói đầu luôn!
Tiết Thuần đau đớn, giơ tay định tát tôi.
“Tiết Thuần?”
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, là Lương Dật Châu.
Nghe thấy giọng , Tiết Thuần lập tức đổi ý.
Buông tôi ra, tát mạnh vào mặt mình một cái rồi khóc hu hu.
“Kiều Di, tôi và Lương Dật Châu quang minh lỗi lạc, hai người cũng đã chia tay rồi, dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
17
Hay cho ta, ra tay tàn nhẫn như chỉ để lấy lòng Lương Dật Châu.
Tôi dấu năm ngón tay hằn rõ trên mặt Tiết Thuần, há hốc mồm kinh ngạc.
Nghe thấy tĩnh, Lương Dật Châu vội vàng đẩy cửa bước vào.
“Kiều Di, sao em lại ở đây? Em đánh ấy gì? Buông tay ra!”
Tay tôi vẫn đang nắm tóc Tiết Thuần, bất ngờ bị Lương Dật Châu đẩy mạnh một cái, loạng choạng suýt ngã.
“Đây là phòng tập của ban nhạc chúng tôi, ta tự đến sự trước.”
“Tôi chỉ tự vệ nên mới giật tóc ta, còn cái tát là do ta tự tát mình, có bản lĩnh thì đi xem camera giám sát.”
“Không phải ỷ vào camera ở tầng này bị hỏng mới dám đánh tôi sao?” Tiết Thuần núp sau lưng Lương Ngật Châu, khóc lóc thảm thiết.
“Kiều Di, em phát điên cái gì ?”
“Nếu tôi và Tiết Thuần có gì đó thì còn đến lượt sao?”
Lương Dật Châu cau mày, giận dữ quát.
“Hơn nữa, cho dù tôi với ấy có gì thì đã sao? Em ở bên tôi, chẳng phải cũng lén lút qua lại với người khác sao?”
Nhắc đến chuyện này, ta như thể trách móc tôi.
Anh ta đảo mắt quanh những dụng cụ nhạc khí, rồi lại cúi xuống quần áo của tôi với vẻ mặt khó coi.
“Anh đã với em rồi, em cái ban nhạc ba láp này chỉ tổ phí thời gian.”
“Nhìn cái quần short jean em đang mặc kìa, em muốn cho đám con trai khác chân em đến thế sao?”
Đồ rác rưởi này.
Tôi tức đến run người, ngón tay cũng khẽ run lên.
Há miệng định mắng ta, cổ họng nghẹn lại, chẳng nên lời.
Bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của tôi, Lương Dật Châu liền lảng tránh, giọng căng thẳng:
“Tôi không thể để em vô cớ bắt nạt người khác, nếu em không xin lỗi thì tôi chỉ có thể để cho Tiết Thuần đánh lại.”
18
Tiết Thuần lặng lẽ cong môi, khiêu khích đắc ý.
Tôi cố kìm nước mắt, nắm chặt tay, chỉ muốn thẳng vào cái bản mặt trơ trẽn của tên khốn Lương Dật Châu.
Một giọng nam quen thuộc bỗng vang lên từ cửa: “Cậu muốn đánh ai?”
Là Giang Tư Tự.
Khác với vẻ ôn hòa thường ngày, chẳng biểu lộ chút cảm nào trên mặt.
Bạn thấy sao?