4:
Tôi càng càng hăng, thừa thắng xông lên.
“Còn lại xem, đồ mãng phu mồ hôi nhễ nhại!”
“Như một tảng thịt ba chỉ mỡ màng, dưới ánh mặt trời còn phản quang nữa chứ.”
“Anh đừng có tưởng mình hormone bùng nổ, đẹp trai ngời ngời nhé?”
“Đồ đáng ghét!”
“Tiểu Tự nhà tôi không giống , bé con ấy thơm tho mềm mại, ngày nào tôi cũng phải dính lấy bé ấy cơ ~”
Lương Dật Châu lại vỡ trận.
Sắc mặt trắng bệch, thân hình cao lớn loạng choạng suýt ngã.
Tôi sảng khoái tinh thần, bỏ mặc ta đứng chơ vơ chịu cú sốc cực lớn, vung vẩy tóc đuôi ngựa định rời đi.
Xoay người, rồi bước chân khựng lại.
Cách đó không xa phía sau có một nhóm người đang đứng.
Trên ngực đeo bảng tên hội học sinh, tay cầm sổ ghi chép, có vẻ như đang đi kiểm tra thiết bị trong khuôn viên trường.
Giang Tư Tự vây quanh ở giữa, áo sơ mi trắng sơ vin vào quần tây đen.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng, eo thon chân dài, đẹp trai lại bắt mắt.
Đầu tai cậu ấy hơi đỏ.
Lông mi như cánh bướm mùa xuân khẽ rung .
Nhìn tôi, mím môi nhỏ: “Thơm tho mềm mại?”
“Chà, trùng hợp ghê.”
Mắt tôi tối sầm, cố nén che mặt bỏ chạy, chậm rãi nặn ra một nụ gượng gạo.
Thôi xong, Giang Tư Tự người đẹp nết na bị tôi mất hết thanh danh trong sạch rồi.
Hu hu hu tôi có tội.
Hai lần hươu vượn đều bị chính chủ bắt gặp.
Lần này còn bị nhiều người nghe thấy nữa chứ, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.
“Giấu kỹ ghê nhỉ, hai người hẹn hò từ khi nào ?”
“Ngọt ngào quá đi, Giang thần ơi, em cũng muốn dính lấy ~”
Có người hì hì trêu chọc.
Giang Tư Tự đưa cuốn sổ trong tay cho người bên cạnh.
“Kiều Di, bây giờ cậu rảnh không?”
“Rảnh.” Tôi chẳng dám ngẩng đầu , đáp cụt ngủn.
……
Tiếng ve râm ran, bóng cây rợp mát.
Tôi đi bên cạnh Giang Tư Tự, cố gắng nhỏ giọng xin lỗi.
“Giang Tư Tự, tớ xin lỗi cậu, cậu yên tâm, tớ sẽ rõ mọi chuyện.”
Vành tai Giang Tư Tự vẫn còn ửng hồng.
“Không sao, không cần rõ.”
Làn gió thoảng qua mang theo giọng ôn hòa cùng mùi hương dễ chịu của cậu ấy.
Khác với mùi nước hoa nam tính nồng nặc mà Lương Dật Châu hay dùng, hương thơm trên người Giang Tư Tự là một mùi ngọt ngào thanh mát.
“Hả?” Tôi ngẩn người.
12
“Ý tớ là không thể phụ lòng cây kem cậu mời tớ, tớ phải hợp tác với cậu chứ.” Giang Tư Tự giải thích.
Cậu ấy thật tốt quá hu hu hu.
Tôi lại một lần nữa cảm thán về tấm lòng tốt bụng của Giang Tư Tự.
“Cảm ơn cậu, Giang Tư Tự. Nhưng tớ không muốn ảnh hưởng đến cậu, cậu yên tâm, sau này tớ sẽ không linh tinh nữa.”
Tôi chỉ thiếu nước giơ tay thề lên trời.
Giang Tư Tự không gì, im lặng một lúc, cậu ấy đột nhiên dừng lại.
Cúi đầu tôi, giọng rất nhẹ, có chút uỷ khuất.
“Sticker tớ gửi xấu lắm, kinh tởm lắm sao?”
Hả? Cái gì?
Tôi lại ngẩn người.
Đầu óc rối bời, tôi vội vàng lấy điện thoại ra, mở WeChat.
Trong khung chat của tôi và Giang Tư Tự chỉ có vài tin nhắn, là tin nhắn gửi hôm add friend...
Cậu ấy: “Tôi là Giang Tư Tự, khoa Luật.”
Tôi: “Tôi là Kiều Di, khoa Công nghệ Thông tin.”
Kèm theo sticker “Xin chào” với nụ tà mị của tổng tài bá đạo.
Gần nửa tiếng sau, đối phương chậm rãi trả lời một sticker “Xin chào” với hình ảnh chó con hoạt hình đang vẫy tay.
Tôi: “Đừng có gửi mấy thứ xấu xí buồn nôn cho tôi nữa!”
Cứu tôi với! Đây là một hiểu lầm!
Lúc đó tôi đang bị Tiết Thuần cho tức đến đau đầu.
Mấy người của Lương Dật Châu lại gửi cho tôi ảnh Lương Dật Châu ngồi trong góc tối, bóng lưng đơn uống rượu.
Giả vờ thâm cái gì chứ.
Tôi buồn nôn, bực bội gõ xuống dòng chữ này.
Sau đó copy paste nguyên văn, gửi cho mấy người trong danh sách tin nhắn gần đây.
Tôi bị mù rồi.
Cũng gửi cho Giang Tư Tự.
13
“Không phải không phải! Tôi gửi nhầm rồi! Cún con đáng thế kia mà, gì có xấu xí!”
“Nói buồn nôn thì phải là cái sticker tôi gửi mới buồn nôn hu hu hu, Giang học thần, cậu đừng để bụng nha.”
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng giải thích.
Cậu ấy ừ một tiếng, nét mặt giãn ra: “Cứ gọi tên tôi là .”
Ngừng một chút, lại : “Chú thỏ cụp tai trong avatar của cậu ngầu thật đấy.”
Trời ơi, cậu ấy còn để ý đến cả avatar của tôi nữa.
Tôi vừa mừng vừa lo, chớp chớp mắt, hào hứng đáp lại: “Đây là logo ban nhạc của chúng tôi, do tôi vẽ.”
“Ban nhạc?”
“Ừm, tôi thành lập một ban nhạc tên là Cold Rabbit. Tôi là giọng ca chính, các thành viên đều là sinh viên của các khoa khác nhau.”
“Cậu giỏi thật đấy.”
Được khen, hơi ngại ngùng.
Tôi buột miệng: “Ước gì trường mình có lễ hội âm nhạc nhỉ, mọi người đều thư giãn, chúng ta cũng có dịp biểu diễn.”
Giang Tư Tự gật đầu, giọng ôn hòa: “Ý kiến hay đấy, tớ sẽ đề xuất với thầy hiệu trưởng.”
Cậu ấy thật sự, tôi khóc mất.
Tôi ngập ngừng: “Thầy hiệu trưởng có mắng cậu không?”
“Không đâu, thầy ấy rất dễ gần.” Giang Tư Tự mỉm , đôi mắt trong veo sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy .
Nụ ấy tim tôi xao xuyến.
Con người hoàn hảo như Giang Tư Tự mà lại có răng khểnh.
14
Bài đăng tiết lộ chuyện Giang Tư Tự hẹn hò trên diễn đàn trường đã nổ tung.
Bạn thấy sao?