9:
Ngoại truyện Giang Tư Tự
Giang Tư Tự đã gặp Kiều Di ở trường từ rất lâu rồi.
Cô đeo một cây đàn ghi-ta.
Làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh to tròn, long lanh.
Mặc áo phông in chữ và chân váy công sở, cả người toát lên vẻ đẹp cổ điển kiểu Mỹ.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, đôi chân thon dài, thẳng tắp.
Cô vừa ngân nga khe khẽ, vừa bước đi dưới ánh hoàng hôn màu cam hồng.
Giang Tư Tự đang vội đi họp, bất giác chậm bước, nghiêng đầu mấy lần.
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ ——
Cô này thật ngầu.
Lần thứ hai gặp Kiều Di là trên xe buýt.
Anh định đến công viên rừng để quan sát và ghi chép về một loài thực vật thủy sinh thân thảo mà rất quan tâm.
Xe buýt chạy bon bon trên đường nhựa, cửa sổ mở toang, gió chiều mát mẻ xua tan hết cái oi bức trong xe.
Giang Tư Tự hơi buồn ngủ, nhắm mắt nghe nhạc.
Hai phút sau, vẫn nhắm mắt, ấn nút tạm dừng trên tai nghe.
Có người đang cãi nhau.
Âm thanh lớn đến nỗi át cả tiếng nhạc trong tai nghe của .
Hóng hớt là bản tính tự nhiên của con người.
Ngay cả Giang Tư Tự thần thánh cũng không thể thoát khỏi.
Chưa kịp để phản ứng.
Cơn buồn ngủ biến mất, nghiêng tai nghe ngóng.
Chuyện bắt đầu từ việc chàng trai kia cùng khác giới mờ ám, bị phát hiện.
Kết quả ta không những ngụy biện, còn quay sang trách móc suy diễn lung tung, thậm chí muốn dùng chia tay để ép thỏa hiệp.
Thật vô liêm sỉ.
Giang Tư Tự thầm đánh giá trong lòng.
Ếch ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đầy đường.
May mà không thỏa hiệp, dứt khoát chia tay.
Vốn chỉ là một người đứng xem, ánh vừa mới thở phào nhẹ nhõm thay , kết quả ngay sau đó, lại hóng hớt trúng ngay mình.
Anh trở thành chính cung chưa công khai.
Giang Tư Tự: ?
Sao mình lại không biết?
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là, chiều cao của là 186,14.
Với nguyên tắc cẩn thận và thực tế, không nhịn lên tiếng.
Ngước mắt , mới phát hiện hai người này trông rất quen.
Lương Dật Châu ở trường rất phô trương, lại chơi bời lêu lổng, Giang Tư Tự biết ta.
Người còn lại là đeo đàn ghi-ta.
Cô ấy tên Kiều Di.
Kiều Di rất sợ Giang Tư Tự vạch trần mình.
Cô nắm chặt áo khoác của , cổ tay mảnh khảnh, mạch máu xanh dưới da ẩn hiện.
Đôi mắt to đỏ hoe, long lanh nước.
Cô đang cầu xin.
Đôi mắt hạnh sáng trong khi mới gặp giờ đã ảm đạm, chất chứa đầy mệt mỏi và hoang mang.
Mối với Lương Dật Châu khiến vô cùng chật vật.
Giang Tư Tự im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phối hợp với .
Anh cũng không biết mình nghĩ gì nữa.
Có lẽ chỉ là muốn Kiều Di vui hơn một chút.
Trên vỉa hè, Kiều Di vẫy tay chào tạm biệt .
Anh cầm cây kem, theo chiếc taxi rời đi, gửi cho Kiều Di một tin nhắn tự giới thiệu ——
“Mình là Giang Tư Tự, khoa Luật.”
Bên kia nhanh chóng trả lời ——
“Mình là Kiều Di, khoa Công nghệ Thông tin.”
Kèm theo một sticker “Xin chào” của tổng tài bá đạo.
Anh cắn một miếng kem, nghiêm túc tìm sticker, nửa tiếng sau, chọn một sticker chó hoạt hình mà thấy rất đáng gửi qua.
Giang Tư Tự có chút thấp thỏm, đang đợi.
Rồi đợi Kiều Di trả lời, bảo đừng gửi mấy thứ xấu xí gớm ghiếc cho nữa.
Giang Tư Tự: “...”
Màn đêm buông xuống, cất điện thoại.
Đứng bên đường dòng xe cộ qua lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Có lẽ nên xin số chơi guitar hôm đó ngay từ đầu.
Chứ không phải đợi đến bây giờ, khi đã quá muộn, mới hối hận không kịp.
Còn khiến ấy không vui nữa.
...
Bạn thấy sao?