Chương 1
Bốn năm kết hôn, Lục Lương Triều chưa bao giờ đăng bài trên mạng xã hội.
Vậy mà hôm nay, ta lại lệ cập nhật một dòng trạng thái:
“Đúng là một con mèo nhỏ ham ăn.”
Kèm theo đó là bức ảnh một đeo bờm tai mèo màu hồng, ăn lẩu cay đến đỏ bừng mặt, lè lưỡi vì quá cay.
Là Hứa Du, nữ streamer mới của công ty ta.
Chưa đầy một phút sau, một người chung liền bình luận:
“Anh, quên đổi tài khoản rồi!”
Thế là bài đăng kia nhanh chóng bị xóa đi, rất nhanh sau đó, nó lại xuất hiện trên trang cá nhân của Hứa Du.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi reo lên.
Nếu là trước đây, tôi đã chụp lại màn hình, gọi ngay để chất vấn, chung là không cãi nhau một trận thì không xong.
Nhưng lần này, tôi rất “tâm lý”, để mặc cho cuộc gọi tự ngắt mà không nghe máy.
Lục Lương Triều về nhà khi tôi gần như ngủ quên trên ghế sofa.
Anh ta cởi áo khoác, cúi đầu thay giày.
“Sao gọi điện không nghe?”
Lục Lương Triều rất hiếm khi dò xét tôi, trừ khi chính ta cũng biết mình sai.
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu, hời hợt đáp:
“Em lỡ ngủ quên, không nghe thấy.”
” Anh tăng ca đột xuất, về muộn. Em không cần lần nào cũng chờ , đừng tự khổ mình như .”
Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ nhấn mạnh rằng tôi là vì ta.
Nhưng bây giờ, chẳng còn gì để tranh cãi nữa.
Lục Lương Triều đưa tôi một chiếc hộp nhung hình vuông, ra hiệu mở ra xem.
Hôm nay là ngày công ty ta lên sàn chứng khoán.
Để chúc mừng, như thường lệ, tôi tan sớm, tự tay đi chợ, nấu ăn rồi chờ ta về nhà.
Nhưng tôi đã đợi cả đêm, vẫn không thấy người từng hứa sẽ về sớm.
Tôi giả vờ không ngửi thấy mùi lẩu nồng nặc trên người ta, nhận lấy hộp quà, đặt lên bàn trà.
Chiếc hộp này, vào lần sinh nhật tôi mà ta quên mất, tôi đã từng thấy qua một lần rồi.
Cả hoa văn chữ trên đó cũng chẳng có gì khác.
Lục Lương Triều chằm chằm vào hộp quà một lúc, chân mày nhíu lại, giọng trầm xuống:
“Tống Diểu, em có thể đừng bướng bỉnh nữa không?”
Mua trang sức tặng tôi là cách quen thuộc để ta xuống thang.
Chỉ cần tôi nhận quà, thì mọi chuyện không vui giữa chúng tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, không ai nhắc đến nữa.
Nhưng lần này, tôi không muốn bước xuống bậc thang đó nữa.
Anh ta tất nhiên sẽ khó chịu.
“Anh đeo cho em.”
Không cho tôi cơ hội từ chối, ta mở hộp, lấy chiếc vòng tay bên trong ra để đeo lên cổ tay tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc thấy tôi đã đeo một chiếc y hệt, ta bỗng khựng lại.
“Cứ để đó đi, ngủ sớm đi, mai còn phải đi .”
Tôi rút tay về, đứng dậy khỏi ghế sofa, chuẩn bị về phòng ngủ.
“Hôm khác bảo trợ lý đi cùng em chọn lại cái khác nhé?”
Tôi thờ ơ đáp:
“Em không cần đâu.”
Chương 2
Có lẽ vì áy náy khi mua trùng quà, Lục Lương Triều đề nghị chở tôi đi cùng.
Vì sức khỏe không tốt nên tôi cũng không từ chối.
Anh ta đứng trước xe mình, chân mày nhíu chặt, gần như sắp thành một nút thắt.
Không biết từ khi nào, ta bắt đầu ghét tôi ngồi xe , đặc biệt là ghế phụ.
Thậm chí còn ép tôi phải mua xe riêng.
Có lẽ vì tôi từng tranh giành ghế phụ với ta như một kẻ điên, khiến ta phát chán.
Nhưng bây giờ, để đưa đón Hứa Du, xe ta lại bày đầy thú nhồi bông hình mèo, dán đầy hình vẽ dễ thương.
Đến cả ghế phụ cũng thiết kế lại, chỉ để nhỏ nhắn kia có thể ngồi thoải mái hơn.
Thấy tôi đứng đợi bên cạnh, cuối cùng ta vẫn mở cửa xe, cúi người dọn đống thú bông ra ghế sau.
Tôi ta đi qua đi lại, nhíu mày :
“Thôi đi, em tự đến công ty .”
Lục Lương Triều ném con mèo nhồi bông cuối cùng ra ghế sau:
“Cứ đi chung đi. Hứa Du tính hoạt bát, thích mấy thứ này, em đừng để ý.”
Nhìn chiếc ghế phụ màu hồng lạc quẻ trong không gian nội thất xe, tôi từ chối.
Tôi nghĩ, đúng là khó chịu thật.
Tôi mở cửa xe mình, Lục Lương Triều lập tức bước lên chặn lại, nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
“Anh lái cho, đã là đi cùng nhau mà.”
Tôi ta một lúc lâu, không bỏ lỡ chút không tự nhiên thoáng qua trong ánh mắt.
Hóa ra ta cũng biết, biến ghế phụ thành như thật sự không phù hợp.
Lục Lương Triều có vẻ định mở miệng giải thích, tôi chỉ giục:
“Sắp trễ rồi, lái xe đi.”
Anh ta bặm môi, khởi xe.
Trong lúc chờ đèn đỏ, chuông điện thoại của ta vang lên.
Một giai điệu quen thuộc – nhạc chuông dành riêng cho ai đó.
Bên kia truyền đến một giọng nũng nịu, xen lẫn tiếng nấc nhẹ.
“Anh ơi, em đau bụng quá… chắc là hôm qua ăn gì hỏng rồi… Em muốn đưa đi bệnh viện, mau tới đi… Anh là tốt nhất!”
Cúp máy, Lục Lương Triều không tôi lấy một lần, cũng chẳng thêm câu nào.
Chỉ quay vô lăng, dừng xe bên lề đường.
Nhanh chóng tháo dây an toàn của tôi, giọng không cho phép từ chối:
“Nhân viên không khỏe, phải đi xem. Công ty cũng gần rồi, em tự đi một đoạn nhé.”
Tôi vừa bước xuống xe, còn chưa kịp đóng cửa, ta đã nhấn ga phóng đi.
Chương 3
Nói thật, giờ này chẳng ai đi bộ đến công ty cả.
Đèn đỏ vừa chuyển xanh một chiếc xe điện nhỏ có lẽ cũng không ngờ rằng sẽ có người đi bộ qua đường.
Vậy nên nó quẹo vào và đâm thẳng vào tôi.
Tay chân và trán đều trầy xước mức độ khác nhau.
Y tá giúp tôi sát trùng, dán một miếng thuốc lên trán, dặn dò:
“Mấy ngày tới cố gắng tránh nước, đừng ngâm mình, nhớ bôi thuốc đúng giờ nhé.”
Ra khỏi bệnh viện, tôi gọi xe đến công ty.
Tài xế có hai chiếc điện thoại trên giá đỡ, một cái dùng để chỉ đường, cái còn lại đang phát livestream của Hứa Du.
Trên màn hình, đầy những dòng bình luận quan tâm.
“Aiya, cảm ơn mọi người đã lo lắng nhé ~ Mèo mèo không sao đâu ~ May mà tới kịp nên không cần đến bệnh viện nữa nè ~”
“Không có đâu ~ Em còn chưa tỏ với mà ~ Mọi người đừng bậy nha, đang ở bên cạnh đó ~ Đúng , siêu dịu dàng luôn ấy ~”
Tôi cúi đầu điện thoại, trên WeChat có hai tin nhắn đầy tức giận và thiếu kiên nhẫn.
“Trợ lý buổi họp dự án hôm nay em không có mặt? Em đi đâu? Mau đến công ty ngay.”
“Không phải chỉ bảo em tự đi một đoạn thôi à? Lại phát điên cái gì nữa?”
Có những người đúng là tiêu chuẩn kép đến mức nực .
Buổi tối.
Tôi vừa bôi thuốc xong, cuộn mình trên sofa xem TV.
Sau lưng vang lên tiếng mở khóa mật mã, tiếp theo là giọng châm chọc của Lục Lương Triều.
“Tưởng em thực sự ngoan rồi, mấy ngày nay chẳng có tí phản ứng nào. Hóa ra là đang đợi ở đây?”
Có vẻ tiếng TV quá ồn, ta sải bước đến rút thẳng dây điện.
“Tống Diểu, em có não không ? Dự án này chuẩn bị suốt nửa tháng, em có biết trễ tiến độ công ty sẽ thiệt bao nhiêu tiền không?”
Tôi ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đầy chán ghét của ta.
Nhưng rồi tôi thấy, ta sững lại.
Ánh mắt ta dừng trên miếng thuốc dán trên trán tôi, sau đó trượt xuống, thấy tay chân tôi vẫn đang lộ ra ngoài để thoáng vết thương.
Chân mày ta nhíu chặt:
“Em bị sao ?”
Tôi thu ánh mắt lại, thản nhiên đáp:
“Không có gì, sáng nay trên đường đi bị xe tông nhẹ thôi.”
Ánh mắt Lục Lương Triều khẽ dao , có chút chột dạ.
Anh ta bước đến, định kiểm tra vết thương của tôi.
“Sao không gọi cho ?”
Tôi né tránh sự chạm vào của ta, nhạt:
“Vết thương nhỏ xíu thôi, có gì đâu. Em nghĩ nhân viên quan trọng hơn chứ?”
Gọi cho ta để gì?
Để vừa nhấc máy đã bị chửi xối xả, trách móc vô cớ?
Anh ta có bao giờ thực sự quan tâm xem tôi gọi đến vì chuyện gì không?
Trước đây gọi không tới, bây giờ lại càng không có khả năng.
Lục Lương Triều bị câu của tôi chọc tức, đứng thẳng dậy, lạnh:
“Tống Diểu, em cần phải mỉa mai sao? Anh để em xuống giữa đường là lỗi của . Nhưng em có phải con nít không? Đi bộ cũng bị xe đâm à?”
Tôi im lặng, chằm chằm vào ta.
Anh thấy không?
Chỉ cần tôi lên suy nghĩ của mình, cũng bị ta chế giễu là ấu trĩ, là trẻ con.
Tôi chẳng buồn đáp lại, chỉ đứng dậy đi về phòng ngủ.
Thấy tôi đi lại khó khăn, biểu cảm của Lục Lương Triều dịu xuống, ta thở dài, bước tới đỡ tôi.
“Tối nay ngủ với em, để còn tiện chăm sóc.”
Đã lâu lắm rồi, Lục Lương Triều không lên giường trước mười hai giờ.
Bởi vì Hứa Du rằng ta hay bị người xem livestream mắng chửi, sợ rằng mình sẽ trầm cảm, nên cứ nằng nặc đòi ta phải ở bên cạnh khi phát sóng.
Thế là mỗi tối, Lục Lương Triều đều ở trong thư phòng, vừa việc vừa xem livestream.
Thi thoảng còn kết nối trực tiếp với ta, cùng nhau tương tác ngọt ngào.
Tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau với ta một trận tơi bời, khóc lóc, giận dỗi, cuối cùng vẫn chẳng thay đổi gì.
Lục Lương Triều khăng khăng cho rằng đó là công việc.
Cuối cùng, ta dùng chuyện ly hôn để đe dọa tôi, buộc tôi phải nhượng bộ.
Lần này, tôi không từ chối đề nghị của ta.
Nhưng ngay khi ta định đưa tay ôm lấy tôi, tôi nhẹ giọng :
“Lục Lương Triều, chúng ta ly hôn đi.”
Chương 4
Nhắc đến ly hôn, hậu quả đúng là không nhỏ.
Lục Lương Triều tức giận bỏ đi ngay lập tức, liên tiếp một tuần không về nhà.
Đây là thói quen của ta mỗi khi bị tôi chọc giận.
Cũng đồng nghĩa với việc, ta chẳng hề để tâm đến lời tôi .
Trước đây, mỗi khi bị đối xử lạnh nhạt như , tôi đều khổ sở đến mất ngủ.
Cứ liên tục gọi điện xin lỗi, hạ mình cầu xin ta tha thứ.
Nhưng bây giờ, tôi còn đang bận tìm công việc mới, chẳng có thời gian để bận tâm đến ta.
Dù sao, sau khi ly hôn, tôi cũng không thể tiếp tục việc ở công ty của Lục Lương Triều nữa.
Tan , điện thoại tôi reo lên.
Chủ liên lạc cũng là một cách để ta xuống thang.
Nếu từ chối, sẽ thành ra tôi là người không hiểu chuyện.
“Nửa đầu năm chỉ tiêu đạt chuẩn, tối nay bộ phận kinh doanh có tiệc rượu, lát nữa đi cùng nhau.”
Tôi đứng chờ gần hai mươi phút trước cửa công ty.
Cuối cùng, chiếc xe của Lục Lương Triều cũng đến, chở theo Hứa Du.
Cô ta bước xuống xe, ngọt ngào:
“Chị ơi, em dễ say xe lắm, nên Lục bảo em ngồi ghế phụ, chị không ngại chứ?”
Lục Lương Triều siết chặt vô lăng, căng thẳng tôi.
Như thể chỉ cần tôi nổi điên lên, sẽ xé nát Hứa Du ngay tại chỗ.
Nhưng tôi chỉ bình tĩnh mở cửa ghế sau.
Dù sao, ghế phụ cũng đâu phải dành cho tôi.
Suốt dọc đường, tôi yên lặng ra cửa sổ, mặc kệ Hứa Du cứ liên tục tìm chuyện , nũng với Lục Lương Triều.
Lạ là, hôm nay ta lại hiếm khi tỏ ra khó chịu với ta.
Chỉ đáp lời vài câu lấy lệ, thỉnh thoảng còn liếc mắt tôi qua gương chiếu hậu.
Đến khách sạn, thân của Lục Lương Triều – Tôn Nam, bước ra chào đón, thái độ vô cùng khách sáo.
Bạn thấy sao?