Mèo Mê Cơ Bụng – Chương 9

17

 

Đêm hôm đó, chúng tôi trò chuyện rất nhiều.

 

Về gia đình , , thế giới của , và về tôi trong thế giới ấy.

 

Nói là “trò chuyện,” thực ra chỉ có Kỳ Chi Mộ lải nhải không ngừng, còn tôi nằm trong lòng , "meo meo" đáp lại.

 

Vòng tay rất ấm, tôi cuộn mình trong đó và từ từ thiếp đi.

 

Được chết trong vòng tay của người mình, với một mèo, có lẽ là điều may mắn nhất trong cuộc đời mèo.

 

18

 

Dù cơ thể tôi đã ngủ say, linh hồn dường như vẫn còn tồn tại. Tôi cảm nhận ôm tôi khóc rất lâu, rồi chôn tôi ở một nơi nào đó.

 

Nơi đó hẳn rất đẹp.

 

Tôi nghe thấy tiếng gió thổi qua những tán lá.

 

Xào xạc, êm tai vô cùng.

 

Mùa đông qua đi, mùa xuân đến. Đỉnh đầu tôi ngứa ngáy, linh hồn tôi từ từ thoát khỏi cơ thể, hóa thành một ngọn cỏ nhỏ xíu.

 

Tôi lắc lư cơ thể, vẫy tay với Kỳ Chi Mộ.

 

Anh đã chuyển nhà, đây dường như là khu vườn nhỏ trong căn nhà mới của .

 

Có hoa, có cỏ, có cây.

 

Chỉ là thiếu một mèo.

 

Rõ ràng Kỳ Chi Mộ cũng để ý đến ngọn cỏ ấy. Anh rơi nước mắt, cẩn thận chạm vào tôi, hỏi: "Sơ Nhất, là em sao?"

 

Tôi muốn gật đầu, chỉ có thể đung đưa cơ thể.

 

Anh nhẹ nhàng đào tôi lên từ đất, trồng vào một chậu hoa ở đầu giường.

 

Tôi lớn lên ở đó, bén rễ, nảy mầm, ra hoa kết trái.

 

Cuối cùng, một ngày nọ, quả nứt ra, tôi chui ra khỏi đó, người dính đầy bụi bẩn, và kêu một tiếng: “Meo!”

 

Chào , Kỳ Chi Mộ.

 

Chúng ta lại gặp nhau rồi.

 

Anh ôm tôi – bé nhỏ và mềm mại – rơi nước mắt, bối rối đến mức không biết phải gì.

 

Anh hỏi tôi: "Làm thế nào để em hóa hình lại ?"

 

Tôi “meo” một tiếng.

 

Bằng .

 

Mỗi mèo đi đến "hành tinh mèo" đều sẽ hóa thành một ngọn cỏ mèo.

 

Chỉ cần nghe thấy tiếng chủ nhân nhớ mong, cỏ mèo sẽ nở hoa kết trái, hóa thân trở lại thành mèo để đầu thai.

 

Muốn mèo hóa hình, phải dùng để chăm sóc cỏ mèo.

 

Mèo là loài vật nghĩa nhất trên thế giới.

 

Mèo mãi mãi con người.

 

Chúc cho mọi người mèo đều có một ngọn cỏ mèo riêng của mình.

 

Một khi có , hãy trân trọng thật nhiều nhé.

 

Ngoại truyện 1: Đuôi của Sơ Nhất

 

Dạo gần đây, Kỳ Chi Mộ rất hứng thú với tai mèo của tôi.

 

Mỗi lần tôi biến ra tai mèo, sẽ lao tới như sói đói vồ mồi.

 

Nói là "hít mèo" nghe hay ho thôi.

 

Tôi nằm dài trên giường, cuối cùng cũng hiểu cảm giác của câu “sói tu luyện trăm năm bỗng ăn thịt” mà Trần Dịch Nhiên từng .

 

Kỳ Chi Mộ quả là con sói đói ngàn năm, ăn không chừa cả xương.

 

Tôi muốn giơ tay vươn vai – tay đau; muốn duỗi chân – chân mỏi; muốn ngồi dậy...

 

Xì——

 

Thôi nằm tiếp .

 

Tôi xoa cái lưng sắp rã rời rồi lại nằm xuống.

 

Biết mình có lỗi, Kỳ Chi Mộ rất tận tâm, thậm chí còn đút cơm cho tôi ăn từng thìa.

 

Trần Dịch Nhiên vốn định đến thăm tôi, vừa thấy cảnh này đã lập tức rút lui với một tiếng “Xì——” dài.

 

Tôi cứ thế tận hưởng vài ngày ăn uống nằm chơi, đến khi lưng không đau, chân không mỏi nữa, thì mấy suy nghĩ kỳ quái của Kỳ Chi Mộ lại xuất hiện. Anh nắm tay tôi, nũng:

 

“Cưng ơi, cho xem tai mèo của em thêm một lần nữa không? Lần này thêm cả móng vuốt mèo, để hít cho đã nhé?”

 

Không đời nào.

 

Tôi lạnh lùng rút tay lại.

 

Tính cố chấp của Kỳ Chi Mộ nổi tiếng từ lâu. Bị tôi từ chối, lập tức mua một đôi tai và móng vuốt mèo giả, ép tôi đeo vào.

 

Kết quả là lại một đêm lăn lộn.

 

Tôi bắt đầu suy nghĩ: nằm ì trên giường mãi thế này cũng không ổn. Tôi hỏi ý kiến con cáo hoang ngoài vườn.

 

Con cáo bạch kim kiêu ngạo liếm móng, nhảy lên ngọn cây khinh bỉ tôi.

 

“Chuyện này dễ thôi mà~ Con người sợ nhất những sinh vật có đuôi. Chỉ cần em biến ra đuôi mèo, đảm bảo ta sợ chạy mất dép~”

 

Tôi ngẫm nghĩ, thấy có lý.

 

Con cáo chín đuôi này cũng từng có người . Ban đầu, người biết ta là quái, vẫn sống hạnh phúc bên nhau.

 

Cho đến một ngày ta uống say, để lộ chín cái đuôi.

 

Thế là tiêu đời.

 

Người ta sợ quá chạy mất.

 

Tôi lại hỏi con rắn trắng ở núi sau, câu trả lời cũng tương tự.

 

Anh ta còn thê thảm hơn, người sợ cái đuôi rắn của ta đến mức đau tim mà chết.

 

Đuôi à…

 

Với tâm lý của Kỳ Chi Mộ, có lẽ ấy không đến mức bị đuôi dọa chạy mất, có lẽ sẽ đủ để tỉnh táo vài ngày.

 

Đêm đó, tôi sớm để lộ tai mèo. Kỳ Chi Mộ giống như chó thấy xương, dõi theo tôi, rón rén vào phòng.

 

Bất ngờ có rồi, giờ thì đến bất ngờ hơn.

 

Tôi cởi đồ, nằm úp xuống giường.

 

“Cưng ơi, hôm nay em chủ quá…”

 

Phía sau, Kỳ Chi Mộ nuốt nước bọt liên tục.

 

Chính là lúc này! Tôi híp mắt, “vút” một tiếng, biến ra một cái đuôi mèo.

 

Phía sau lập tức im lặng.

 

“Ha ha ha! Sợ rồi chứ!”

 

Tôi quay đầu lại , mắt Kỳ Chi Mộ đã xanh lè.

 

… Cứu tôi với.

 

Ánh mắt còn đáng sợ hơn vừa rồi.

 

Tôi dựng cả lông.

 

Aaaaa!!!

 

Đồ cáo thối tôi!!!

 

Ngoại truyện 2: Nhật ký của Kỳ Chi Mộ

 

[1]

 

Hôm nay ở nhà trai tôi thấy một mèo con, đôi mắt như biển cả, đẹp vô cùng.

 

Tôi xin , không chịu cho.

 

Không sao, người ta chẳng bảo tôi là kẻ u ám, cố chấp sao?

 

Thứ tôi muốn, tự tôi cướp là .

 

[2]

 

Hôm nay tôi cướp mèo con ra, ôm một lúc thì bị cướp lại, còn bị đánh một trận.

 

Nhưng mèo con đáng quá (✪ω✪), vừa mềm vừa thơm.

 

Nếu trên đời này có quái mèo, tôi nhất định sẽ nó!

 

[3]

 

Hôm nay lại cướp mèo con ra, lại bị đánh.

 

[4]

 

Hôm nay lại cướp mèo con ra, lại bị đánh.

 

[5]

 

Hôm nay tôi đặt tên cho mèo con.

 

Lần đầu gặp là ngày Tết Nguyên Đán, nên đặt là "Sơ Nhất."

 

[6]

 

Hôm nay lại cướp mèo con ra, lại bị đánh.

 

[7]

 

Anh tôi cuối cùng cũng giận thật, mang mèo con đi, không biết đưa đi đâu.

 

Huhu buồn quá, Trần Dịch Nhiên bảo tôi tự mua một con mèo nuôi.

 

Nhưng tôi mãi ở cửa hàng thú cưng, vẫn chỉ muốn Sơ Nhất.

 

Sơ Nhất là mèo đáng nhất trên đời.

 

Muốn Sơ Nhất.

 

[?]

 

Nhiều năm sau...

 

Cuối cùng cũng cướp Sơ Nhất rồi.

 

Lần này, tôi nhất định không buông tay.

 

(Hết)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...