Mèo Hoang Cứu Con – Chương 5

Ông ta đành tự ôm lấy mình, run lẩy bẩy, rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện:

“Sau khi ngài rời đi, tôi với đám gia đinh canh cổng ngoài, lúc đầu thì không có gì bất thường. Cho đến tầm giờ Dậu, đột nhiên có người gõ cửa.”

“Ban đầu tôi còn tưởng là ngài trở về cùng cứu viện, nghĩ lại — Tiên gia mà cần đi bằng cửa chính sao? Thế là đoán chắc là có tà ma đến rối, liền bảo mọi người lấy vũ khí thủ sẵn bên trong, định nếu nó dám xông vào thì liều chết đánh một trận.”

“Tiếng gõ cửa rất kỳ lạ, phát ra từ vị trí rất thấp, chỉ cao hơn mắt cá chân tôi một chút, âm thanh cũng khi nặng khi nhẹ.”

“Tôi hơi sợ, có bao nhiêu người đang , đành gắng gượng hỏi ai đó — kết quả ngài đoán xem?”

“Tiếng gõ dừng lại thật, rồi liền sau đó vang lên tiếng tiểu thư nhà tôi — vừa khóc vừa đập cửa, bảo là muốn về nhà. Cả đám chúng tôi hoảng loạn, nghĩ chẳng lẽ là hồn tiểu thư ngài cứu về rồi, lại bị chặn ngoài cửa không vào ?”

Bạch Đầu chen vào hỏi: “Rồi ngươi mở cửa à?”

Nhưng tiếng hắn với người thường chỉ là tiếng chim “liêu liêu” kêu, quản gia bị giật mình, không hiểu gì, vẫn tiếp tục kể:

“Nhưng tôi nhớ rõ lời dặn của Tiên gia trước khi đi, sợ tiểu thư bên ngoài chỉ là đồ giả, nên mặc cho nó khóc lóc kêu gào cũng không dám mở cửa.”

Tôi gật đầu: “Vậy là các người không mở cửa. Nhưng nó vẫn vào ?”

Quản gia muốn khóc mà không khóc nổi:

“Phải rồi! Thật sự không phải tôi mở cửa mà!”

“Chúng tôi canh cửa không rời mắt, tiếng khóc dần dần im bặt, không gõ nữa, tôi còn tưởng là yên rồi.”

“Không ngờ thứ đó hình như rất quen thuộc với phủ này, nó biết chính xác chỗ tường có khe gạch lỏng, hóa thành một vũng bùn tràn thẳng vào!”

Như chợt nhớ ra điều gì khủng khiếp, nét mặt ông ta trắng bệch:

“Nó bò vào rồi hóa lại thành hình người ngay trước mặt chúng tôi, vừa khóc vừa hét. Lúc thì chuyện giống hệt tiểu thư, gọi phu nhân, lúc lại khóc oe oe như trẻ sơ sinh.”

“Chúng tôi toàn là đàn ông con trai, mà bị dọa đến không ai dám nhúc nhích, cả lũ cùng nhau bỏ chạy.”

“Không biết ai va vào tôi, khiến tôi ngã úp mặt xuống đất, ngẩng đầu lên liếc một cái mà xém tí là hồn vía bay luôn rồi!”

Nghe quản gia ba chữ “ngã chó gặm đất”, Bạch Đầu trừng mắt lườm ông ta một cái dữ dội.

“Không biết có phải bị ma mê muội không, lúc tôi ngẩng đầu lên thì thấy đầy người đất giống y chang nó đang đứng chật kín trên tường trong sân, đầu nghiêng nghiêng, người cúi rạp, ai nấy đều chòng chọc về phía tôi. Cảnh tượng đó… đừng nhắc đến nữa, sợ muốn chết luôn…”

“Sau đó thì tôi cũng không nhớ rõ lắm, hình như trong sân vang lên tiếng khóc của phu nhân với lão gia, nghe loáng thoáng như đang là tiểu thư trở về rồi, còn gì đó… con đưa con về…”

Con đưa con về?

Tôi và Bạch Đầu liếc nhau một cái, lập tức hỏi tiếp: “Nhà họ Vương ngoài Trinh Trinh ra, còn đứa con nào khác không?”

Nghe đến đây, vẻ mặt quản gia chợt trở nên kỳ quái.

“Không… không có…”

Tôi không gì, chỉ dùng con mắt độc nhất lặng lẽ chằm chằm vào ông ta.

Không bao lâu, ông ta bắt đầu lúng túng, ấp úng hồi lâu rồi mới đổi giọng: “Chuyện này là điều cấm kỵ trong phủ, không ai nhắc tới…”

“Thực ra, trước tiểu thư Trinh Trinh, lão gia và phu nhân từng có một người con .”

8

Phu nhân và viên ngoại họ Vương là họ hàng xa, sau khi kết hôn thì sinh một bé , mặt bên trái có bớt đỏ, đặt tên là Vân Nhi.

Vân Nhi không chỉ có khuyết điểm trên mặt, mà còn mang bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ — tai trái bị điếc, năng không rõ ràng.

Hơn nữa, theo thời gian, hai vợ chồng viên ngoại phát hiện Vân Nhi có vẻ hơi đần độn.

Đừng đến chuyện học chữ đọc sách, đến cả khi người ta giành đồ của con bé, nó cũng chẳng tức giận.

Người lớn kể chuyện chọc ghẹo, nó cũng không , chỉ mở to mắt chằm chằm.

Ngược lại, những lúc không có ai, nó lại thích khúc khích với chim ngoài cửa sổ hay hoa trong sân.

Chẳng lẽ sinh ra đứa ngốc?

Hai vợ chồng bắt đầu lo lắng.

Họ tính sinh thêm đứa nữa khỏe mạnh hơn, mãi đến khi Vân Nhi lên năm, phu nhân họ Vương vẫn không thể có thai.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...