9.
(Góc Cố Thiên)
Khi Tang Phán trước mặt Hứa Nguyện rằng ta đang mang thai con tôi…
Tôi hoàn toàn trống rỗng.
Trong đầu chỉ còn một câu vang lên:
Xong rồi. Xong thật rồi.
Hứa Nguyện sẽ nghĩ sao? Cô ấy có tin tôi không? Cô ấy… sẽ bỏ tôi sao?
Cuộc họp này tôi đã xoay đủ ba bốn vòng mới tổ chức .
Toàn bộ ban lãnh đạo đều có mặt, cổ đông cũng có, đại diện nhà đầu tư cũng có.
Lý trí gào thét trong tôi:
Bình tĩnh! Phải phủ nhận ngay lập tức! Phải cứu vãn hình!
Ít nhất, lúc này tuyệt đối không đơ ra tại chỗ, để mặc ánh của tất cả mọi người nghiền nát mình.
Thế , tôi lại như thể bị rút sạch hết sức lực – trong một khoảnh khắc… tôi không còn đủ sức để đứng vững.
Tôi đã tưởng tượng vô số lần về khoảnh khắc mọi chuyện bại lộ, cũng từng nghĩ đến vô vàn phản ứng của Hứa Nguyện.
Nhưng đến khi khoảnh khắc ấy thật sự xảy ra…
Tôi mới nhận ra, ngay cả dũng khí để thẳng vào mắt Hứa Nguyện, tôi cũng không có.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Năm tôi hai mươi sáu tuổi, cả sự nghiệp lẫn đều viên mãn.
Tôi cưới người con mình , cuộc sống sung túc đủ đầy.
Năm sau đó, Hứa Nguyện đề xuất muốn tài trợ cho vài sinh viên có hoàn cảnh khó khăn – đó là việc tốt, đương nhiên tôi không phản đối.
Thực tế là, dù Hứa Nguyện gì, tôi cũng đều sẽ nghe theo.
Bởi vì ấy thông minh đến chói mắt, xuất sắc đến khiến người ta ngưỡng mộ.
Năm tôi mười chín, thi đỗ Đại học A với tư cách thủ khoa khối Tự nhiên.
Tưởng rằng mình sẽ nổi bật, thế ngay ngày đầu nhập học, tôi đã gặp Hứa Nguyện – người rực rỡ như ánh trăng.
Cô ấy là học sinh tuyển thẳng, có trong tay một chuỗi thành tích thi đấu dày đặc, mười bốn tuổi đã tổ chức buổi biểu diễn piano cá nhân đầu tiên.
Chính bản nhạc piano do chơi đã mở màn cho buổi giao lưu tân sinh viên của Đại học A.
Cô là đại diện sinh viên ưu tú xứng đáng nhất.
Dưới ánh đèn sân khấu, đôi tay múa lượn trên phím đen trắng như đang khiêu vũ.
Giai điệu tuyệt đẹp ấy không chỉ ngân vang khắp hội trường Đại học A…
… mà còn vang lên mãi trong trái tim tôi.
Cho nên, chỉ cần là đề nghị của Hứa Nguyện, tôi đều sẵn lòng.
Tang Phán là sinh viên Hứa Nguyện lựa chọn để tài trợ.
Cô ấy rất tốt với Tang Phán – chi trả học phí, sinh hoạt phí, mùa đông gửi áo phao, mùa hè gửi đồ giải nhiệt.
Thật ra, ngay từ đầu, ấn tượng của tôi về Tang Phán… không tốt.
Tham vọng gần như viết thẳng lên đôi mắt của ta.
Hứa Nguyện là vầng trăng sáng, thấy gì cũng đều tốt đẹp.
Lần đầu tiên tôi gặp Tang Phán, tối hôm đó đã nhận lời mời kết từ ấy.
Lần thứ hai gặp lại, ta tươi khen tôi là thủ khoa giỏi thật.
Trong khi Hứa Nguyện đã gặp Tang Phán nhiều lần như , ta vẫn tưởng Hứa Nguyện chỉ là tiểu thư nhà giàu, giỏi vì biết đầu thai.
Tang Phán từng nhắn cho tôi không ít tin nhắn – có lúc hỏi vài câu về học tập, có lúc thì chuyện linh tinh.
Tôi bận rộn, thời gian rảnh ít ỏi cũng muốn dành cho Hứa Nguyện, nên chẳng để tâm mấy.
Cho đến học kỳ cuối năm tư của ấy, chúng tôi mới thật sự có giao tiếp.
Tang Phán cũng học ở thành phố A, không phải Đại học A, mà chỉ là một trường đại học bình thường.
Hôm đó tôi mời đến trường của ấy thuyết trình, trước khi rời đi thì gặp cảnh mấy sinh viên đang cãi vã.
Lãnh đạo trường mặt nặng như chì đi tới xử lý, tôi cũng theo sau.
Không ngờ lại thấy Tang Phán ngay giữa vòng vây.
Cô ấy bị chỉ mặt mắng là “tiểu tam biết người ta có vẫn xen vào”, khóc nức nở không thở nổi.
Ban đầu tôi không định can thiệp.
Nhưng rồi lại nghĩ – Hứa Nguyện đối xử với ấy tốt đến thế, mà ấy lại bị người ta nhục như .
Thế thì sao ?
Sau đó, Tang Phán bắt đầu thường xuyên tự tiện đến tìm tôi.
Trong ánh mắt ấy luôn hiện lên sự ngưỡng mộ và khát khao, ý đồ quá rõ ràng.
Nhưng tôi không vạch trần.
Tôi nghĩ, nếu Hứa Nguyện muốn ấy sống tốt, thì tôi… coi như đang giúp Hứa Nguyện .
Con mèo đó — không phải mèo hoang nhặt .
Đúng thế.
Làm gì có chuyện vô nhặt một con Kim Giản Tầng thuần chủng màu số 12 giá hơn mười lăm triệu chứ?
Là Tang Phán thấy con mèo ấy trong một cửa hàng thú cưng gần khu đại học, phát là muốn mua ngay.
Lúc đầu tôi không đồng ý.
Bạn thấy sao?