Mèo Con Không Ngoan – Chương 3

Thực ra tôi cũng không thấy Chu Ngộ gì sai.

Từ đầu tới cuối, ấy chưa từng thích tôi, tất cả chỉ là tôi tự đa .

Cũng tốt thôi, ít nhất tôi có thể buông bỏ mối đơn phương bảy năm và học cách về phía trước.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu giữ khoảng cách với Chu Ngộ. Lời mời của ấy đều bị tôi viện cớ tăng ca từ chối.

Kết quả là Vương Nhất Sơn gọi tôi lên văn phòng.

"Chu Ngộ gọi cho tôi tôi bóc lột nhân viên, bắt mấy đứa các tăng ca suốt. Tôi nghĩ mãi không hiểu, với Chu Ngộ có chuyện gì, cãi nhau à?"

Tôi không ngờ Chu Ngộ lại vạch trần lý do vụng về của tôi với sếp. Càng không ngờ, còn chưa giải thích rõ mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

"Trưởng phòng Vương, thực ra trước đây tôi dối . Tôi và Chu Ngộ chỉ là cùng khóa đại học, không có quan hệ đặc biệt. Khi đó tôi bịa ra để từ chối buổi xem mắt của thôi. Anh không tin thì cứ hỏi Chu Ngộ."

Vương Nhất Sơn ngẩn người, không nên lời. Dù sao ấy cũng là sếp của tôi, nên tôi vội vã tỏ rõ lòng trung thành: "Anh yên tâm, từ giờ các buổi xem mắt mà tổ chức sắp xếp, tôi sẽ tham gia hết, không từ chối nữa!"

Cuối cùng, đuổi tôi ra ngoài như đuổi ruồi.

Không biết tin đồn từ đâu mà sáng hôm sau, cả công ty đều biết tôi "chia tay".

Trương Miễn tíu tít chạy tới chỗ tôi, đặt lên bàn hai hộp bánh ngọt.

"Chị Kiều Niệm, nghe chị độc thân rồi hả?"

"Cậu có thể bớt vui vẻ lại một chút không, rõ lộ liễu."

"Tôi không kiềm chế !" Trương Miễn thản nhiên: "Chị có muốn thử phi công trẻ không? Sói con hay cún con, tùy chị chọn."

"Không muốn, cảm ơn."

Trương Miễn nhăn mặt: "Đừng mà, tôi nghiêm túc đấy."

Thực ra đây không phải lần đầu cậu ấy . Lúc trước tôi không để ý, nghĩ cậu ta chỉ thôi. Nhưng dần dần tôi nhận ra cậu ấy ngày càng quan tâm tôi hơn trong công việc, thái độ cũng tích cực hơn, nên mới hiểu là cậu ấy thật.

Cậu ấy vừa tốt nghiệp trường danh tiếng, đẹp trai, tính cách tốt, gia đình cũng ổn. Lẽ ra phải có rất nhiều thích, không hiểu tại sao cậu ấy lại tỏ với tôi.

Là vì tôi lớn tuổi? Hay là vì dáng người tôi?

Nghĩ , tôi liền hỏi thẳng.

Kết quả, Trương Miễn - người lúc nào cũng cợt - lần này lại nghiêm túc:

"Chị đẹp, tính cách tốt, chăm chỉ, dịu dàng với mọi người. Chị Kiều Niệm, mỗi ưu điểm của chị đều đáng để người khác thích. Chị nghĩ tôi nông cạn tới mức chỉ ý tới dáng người phụ nữ thôi sao?"

Thật lòng mà , tôi đã bị lời của Trương Miễn lay .

Hình như chưa ai… chưa ai từng với tôi như .

….

Hơn một tháng trôi qua kể từ khi Đôn Đôn tiêm mũi vắc-xin đầu tiên, tôi vẫn chưa đưa nó đi tiêm mũi thứ hai.

Dù chỉ là công việc bình thường, tôi cũng thấy không thoải mái.

Dẫu sao thì Chu Ngộ là người tôi thầm không thể có .

Sau nhiều lần do dự, tôi đặt lịch ở một phòng khám thú y khác trên ứng dụng, sáng thứ hai dẫn Đôn Đôn tới đó.

Nhưng cuộc đời rất thích trêu ngươi. Lúc tôi bước vào phòng khám, vừa hay thấy Chu Ngộ đang trò chuyện với bác sĩ Trương mà tôi đã đặt lịch hẹn.

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn đào hố chui xuống.

Thầm cầu nguyện Chu Ngộ mau rời đi, lại nhướng mày, ung dung dựa vào bàn khám, rõ ràng là muốn nghe tôi giải thích.

Bác sĩ Trương vào đơn tiêm của Đôn Đôn rồi hỏi tôi: "Trước đây là bác sĩ Chu tiêm cho à? Sao lần này lại qua bên tôi?"

Tôi cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi, lắp bắp: "Tôi chuyển nhà, chỗ này gần hơn, ngại đi xa."

Bác sĩ Trương lịch sự hỏi Chu Ngộ: "Hay là để tiêm cho? Dù sao cũng đang ở đây."

Chu Ngộ thản nhiên bước tới, chẳng chút ngại ngùng: "Được thôi, tôi quen Đôn Đôn rồi, để tôi tiêm cho."

Tôi và bác sĩ Trương: …

Gì chứ, giờ khách hàng còn không có quyền tự chọn dịch vụ à?

Sau khi tiêm xong, Chu Ngộ bất ngờ lên tiếng: "Lần trước thất hẹn là do phải phẫu thuật cho một con mèo."

"Tôi biết."

"Nghe sau đó em tới tìm tôi, sao không đợi tôi ra?"

"Tiện đường thì ghé thôi."

Tôi kéo khóa túi đựng Đôn Đôn: "Bác sĩ Chu, nếu không còn chuyện gì khác, tôi về trước đây."

"Tối nay tôi mời em ăn tối, coi như xin lỗi vì thất hẹn."

"Không cần, cũng chẳng có gì to tát. Với lại, tối nay tôi phải tăng ca."

"Tôi hỏi Vương Nhất Sơn rồi, ấy dự án của các em đang trống."

Tôi quên mất sếp tôi là cậu ấy…

Chu Ngộ nheo mắt: "Kiều Niệm, có phải… em đang trốn tránh tôi không?"

….

Trương Miễn không biết nghe tin từ đâu mà biết Đôn Đôn đã tiêm mũi thứ hai, ồn ào đòi đến nhà tôi chơi.

"Ngày Đôn Đôn tiêm vắc-xin quan trọng như , tất nhiên tôi phải có mặt. Tôi đã tra trên mạng, mèo rất dễ có phản ứng phụ với loại vắc-xin này. Lỡ có chuyện gì mà tôi - người bố - không ở đây thì chẳng phải tiếc nuối cả đời sao!"

Tôi: ?

"Bố?" Sau đó tôi mới phản ứng kịp, hiểu ra Trương Miễn đang ám chỉ gì, mặt lạnh tanh.

"Tôi thường gọi Đôn Đôn là em ."

Trương Miễn toe toét: "Vậy tôi là em rể… À nhầm, rể."

Cuối cùng tôi vẫn không ngăn nổi Trương Miễn tới thăm Đôn Đôn.

Khi tới, cậu ấy mang theo một đống túi lớn nhỏ đầy thức ăn đóng hộp, thịt sấy khô và đồ ăn vặt cho mèo.

"Tôi không biết Đôn Đôn thích gì, nên cứ mua đủ loại theo mấy bài viết trên mạng." Vừa , cậu ấy vừa vươn tay về phía Đôn Đôn.

"Nào, để rể vuốt ve chút nào."

Tôi: …

Không gì thêm, sự nhiệt của Trương Miễn khiến tôi có chút mềm lòng.

Tôi là người trầm lặng, thầm thích người ta suốt bảy năm mà không dám tỏ . Trương Miễn thì ngược lại, cậu ấy giống như một ngọn lửa, rực rỡ và nóng bỏng, có sự dũng cảm mà tôi thiếu.

Có lẽ… bỏ qua khoảng cách tuổi tác, thử một lần với Trương Miễn cũng không tệ.

"Cậu ăn cơm chưa, nếu chưa thì ở lại ăn cùng tôi, tôi nấu đại chút gì đó."

Trương Miễn đang chơi với Đôn Đôn, nghe mắt sáng rỡ: "Được, tôi đi rửa tay giúp chị."

Vừa dọn cơm xong, chuông cửa vang lên. Bình thường chẳng ai đến tìm tôi, vừa lau tay tôi vừa : "Chắc là giao hàng, tôi đi mở cửa."

"Để tôi đi." Trương Miễn nhanh nhảu chạy ra cửa.

Tôi chờ hai phút không thấy tĩnh, bước ra liền thấy Chu Ngộ đang đứng trước cửa, mặc áo khoác gió đen, đối mặt với Trương Miễn. Cả hai chẳng ai nhường ai.

Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời, tôi gặp phải huống kịch tính như .

Lại còn hơi háo hức là sao!

"Tôi lo Đôn Đôn tiêm xong lại xảy ra chuyện như lần trước nên tan liền qua xem."

Tôi chưa kịp gì, Trương Miễn đã cướp lời: "Anh thấy rồi đấy, Đôn Đôn chơi với tôi rất vui, không có vấn đề gì. Nếu không có chuyện gì khác, mời về cho."

Tôi vừa hé miệng định thì Chu Ngộ tiếp lời: "Phản ứng của vắc-xin không nhanh đâu, ít nhất phải quan sát qua đêm. Lỡ chút nữa có chuyện thì sao?"

Trương Miễn: "Vậy tôi ở lại qua đêm rồi về."

Chu Ngộ: "Cậu là bác sĩ? Người lạ ở đây chỉ khiến Đôn Đôn căng thẳng hơn."

Trương Miễn: "Tôi là người lạ, thì không?"

Hai người họ như trẻ con tranh cãi qua lại. Ban đầu tôi còn định xen vào, sau phát hiện họ hoàn toàn phớt lờ tôi. Tôi lấy một túi hạt dưa ra và bắt đầu nhấm nháp.

Cuối cùng, Chu Ngộ là người im lặng trước, liếc tôi: "Ngon không?"

"Cũng ."

Tôi nhả vỏ hạt dưa ra, thản nhiên : "Chưa ăn thì vào ăn chung, ăn xong phiền hai người cùng rời đi giúp tôi."

Sau khi rời khỏi nhà tôi, Chu Ngộ không liên lạc lại nữa.

Tôi nghĩ, dù là việc tôi đưa Đôn Đôn đi nơi khác tiêm hay cãi nhau với Trương Miễn trước mặt ấy, đều đã chạm vào lòng kiêu hãnh của Chu Ngộ.

Cuộc tái ngộ giữa tôi và Chu Ngộ như một món quà từ số phận, giúp tôi xóa bỏ vết thương lòng bảy năm không lời giải thích, học cách về phía trước.

Tôi vừa yên ổn hai ngày thì trước giờ tan , trưởng phòng Vương Nhất Sơn gọi tôi vào văn phòng, bảo muốn giới thiệu cho tôi một chàng trai.

"Kiều Niệm, chính từ nay không từ chối ý tốt của tổ chức."

Từng lừa Vương Nhất Sơn, lần này tôi thật sự không tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý.

Tới địa điểm hẹn, thấy Chu Ngộ đang ngồi cùng Vương Nhất Sơn, tôi c.h.ế.t lặng.

"Kiều Niệm, giới thiệu cho một đối tượng, cháu tôi, bác sĩ thú y. Nghe còn là học đại học với , thật là trùng hợp."

Tôi: ……

Vương Nhất Sơn rời đi, để lại tôi và Chu Ngộ đối diện trong bầu không khí ngượng ngùng.

"Tôi không biết người ông ấy giới thiệu là ."

"Tôi biết."

Tôi ngơ ngác: "Hả?"

"Là tôi nhờ cậu sắp xếp cho chúng ta gặp lại."

"Tại sao?" Tôi ngày càng không hiểu nổi Chu Ngộ.

"Nếu là để xin lỗi, tôi đã tôi không giận…"

"Không phải." Chu Ngộ ngắt lời: "Là tôi muốn hẹn hò với em."

"Kiều Niệm, chào em, là Chu Ngộ. Anh tự kinh doanh một cửa hàng thú cưng, có nhà có xe, thu nhập ổn định. Em có đồng ý hẹn hò với với mục tiêu hôn nhân không?"

Chiêu này của Chu Ngộ khiến tôi á khẩu.

Tôi mở miệng chẳng gì, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Tại sao?"

Không phải đã quay lại với người cũ rồi sao, còn tìm tôi gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...